Sáng tạo mới - Kiều Thơ - Cuộc tranh biện có một không hai : Từ Hải - Hồ Tôn Hiến
Chương ba mươi
Kiều và Từ Hải
Hồ Tôn Hiến
4890- Cơ đồ ngắn chỉ vài phân,
Cuộc vui chưa quá một tuần chén đưa.
Hồ Tôn Hiến, Đốc quân cơ, (729)
Trọng thần mưu lược kế lừa Minh Sơn.
Cử Hoa do thám nguồn cơn. (730)
4895- Phao tin đồn nhảm gây hờn oán than.
Trong ngoài nội tướng luận bàn.
Vinh hoa cám dỗ, cơ hàn điêu linh.
Minh Sơn là bậc tài tình,
Hoa Nhân thuyết khách liều mình vì vua. (731)
4900- La Trung Quân chẳng tay vừa. (732)
Ba bên bốn phía quyết lừa Từ công.
Triều đình thiên tử dốc lòng.
Quyét loài giặc có ở trong cõi đời.
Dốc kho khố, dốc sức người
4905- Hoa, La khổ kế không rời một phân.
Biết Từ là bậc dũng thần.
Biết nàng chẳng kém hùng anh trên đời.
Chiêu an dụ dỗ mua người. (733)
La quan, Hoa lại thiệt thòi có sao. (734)
4910- La rằng: “Lễ đáng là bao.
Hồ công mong muốn anh hào nhẹ tay.
Đại vương xin nhớ câu này.
Ngoài vòng giáo hoá không hay bao giờ.
Thiên triều vận hội thời cơ.
4915- Hoàng gia hưng thịnh đang chờ hùng anh.
Minh quân mở tấm lòng thành.
Để cho tuấn kiệt lưu danh thiên trường.
Đêm ngày Đốc Phủ đoái thương.
Cúi xin lòng dạ Đại vương cải tà.
4920- Đặng làm rạng rỡ sơn hà.
Sông Hoàng, non Thái cả nhà phú vinh. (735)
Trong ngoài hoà hiếu thuận tình
Công như Thánh Trạch thái bình muôn năm.” (736)
Từ rằng: “Quốc thể tối tăm,
4925- Ta đây dựng nghiệp cũng nhằm phò vua.
Sợ gì gươm giáo tranh đua.
Thảo dân dấy nghĩa chẳng thua vương thần!”
Đốc công mấy lượt đích thân.
Trá thư rồi cử quân nhân luận bàn.
4930- Lụa là, gấm vóc, ngọc vàng,
Rượu ngon, gái đẹp xếp hàng tiến cung.
Từ công nổi giận đùng đùng:
“Hồ Tôn Hiến bước đường cùng là đây.
Anh hùng, nhục sỹ không hay.
4935- Tầm thường những thứ vật này bày ra.
Chỉ mua được bọn đàn bà.
Làm sao mua chuộc với ta được nào.
Rằng đây cái thế anh hào.
Giang sơn một dãi, trời cao một miền.
4940- Vững vàng trong bấy nhiêu niên.
Chế tài mở cõi lập riêng hùng cường (737)
Sông Ngô, đất Việt trùng dương. (738)
Bá này, tôi nọ bốn phương thiếu gì.
Đêm ngày giữ vững biên thuỳ
4945- Thiên Hà cũng chẳng làm gì mà lo.
Qui hàng được ban chức to.
Mua quan bán tước vàng kho cũng hèn!
Nghìn đời bia miệng ai khen.
Tướng quân soi dấu trước đèn hổ ngươi!”
4950- Nàng thì thông tuệ cũng người.
Đàn bà chức vị, vàng mười dễ xiêu.
Nghĩ mình mặt sóng, cánh diều.
Đã đầy oan trái, lắm điều oan gia.
Chịu oai một chút trời xa.
4955- Cố hương, thân hữu cửa nhà vẻ vang!
Chẳng mang là tướng quy hàng.
Lại dày công đức giang san thu về.
Trung quân phu phụ cận kề.
Luyến tình, quý dạ tỉ tê tỏ bày:
4960- “Binh đao huyết lệ xưa nay.
Khi tàn cuộc chiến cỏ dày mọc lên. (739)
Làm cho thiên hạ đảo điên.
Gây ra động địa, kinh thiên hãi hùng.
Những tay độc ác điên khùng,
4965- Để cho trăm họ khốn cùng giao tranh.
Mất mùa cơ ngã thần dân. (740)
Oán thù vạn kiếp muôn phần đớn đau!
Núi xương, sông máu một màu (741)
Chiến tranh để lại khổ đau vạn đời.
4970- Anh hùng tuấn kiệt trên đời.
Hơn nhau một chữ tuỳ thời biến thông! (742)
Đoái nhìn thảo khấu mà trông
Hoàng Sào, An Lộc Sơn không người màng! (743)
Mình dù mang tiếng chịu hàng.
4975- Quan to chức trọng cao sang ai bì.”
Từ công đêm tính, ngày suy.
Nghe nàng ngon ngọt nên quy thuận triều!
Thế là không đánh cũng xiêu.
Ba quân lơ lửng như diều đứt dây.
4980- Tướng hùng, binh tốt dại ngây.
Trong ngoài thành luỹ cờ bay trễ tràng.
Hồ công mưu độc sẵn sàng.
Trước cờ chiêu phủ, sau hàng lính theo. (744)
Tên bay, đạn phóng vèo vèo,
4985- Minh Sơn chẳng thấu tim beo, dạ cầy.
Đại quan lễ phục đủ đầy.
Cổng thành mở ngỏ tớ thầy hạ gươm.
Bất ngờ bát hướng, tứ phương
Thiên triều đổ bộ chật đường giáp binh.
4990- Mở mắt ra rõ sự tình.
Tấm thân mười thước cực hình gióng gông.
Binh tan như ngọn cỏ bồng.
Thây phơi đầy bến, đầy sông, đầy đò.
Động trời vang tiếng reo hò.
4995- Nhữ Trinh lừa trận thắng to vang lừng. (745)
Hồ công mở tiệc ăn mừng
Đem Từ làm vật tương trưng tế thần.
Lệnh ban tháo củi, phóng thân,
Đưa vào đến tận trung quân mời ngồi.
5000- Rằng: “Nghe dũng trí hơn người,
Lại rành chữ nghĩa một thời bút nghiên.
Đã từng đọc sách thánh hiền.
Mà làm thảo khấu cuồng điên thế này?
Những bầy giặc cỏ xưa nay.
5005- Thiên triều nhất quyết ra tay diệt trừ.
Tội đồ truyền kiếp họ Từ.
Hành hung bạo ngược ác ngư, sói hùm.
Bây giờ thân đã đóng cùm.
Hỏi ra dũng khí, anh hùng ở đâu?
5010- Sẽ làm cho biết mặt nhau.
Ai cái thế, ai bêu đầu coi chơi!” (746)
Từ rằng: “Việc ấy có trời.
Tiểu nhân đắc chí ngàn đời khác chi. (747)
Thiên triều nay đã mất uy.
5015- Dân tình đói rét còn gì mà mong.
Ăn xin, ăn cướp đầy đồng.
Chết đường, chết chợ, chết sông, chết đò.
Mệnh quan càng lớn càng to.
Lâu đài càng rộng, vàng kho càng nhiều.
5020- Thê thê, thiếp thiếp, yêu yêu.
Đờn ca xướng hát hết chiều, đến đêm.
Trong triều ngoài quận đảo điên.
Ta đây dấy nghĩa hạ thiên thay trời.
Hợp tình hợp ý muôn người.
5025- Làm vì nghĩa lớn đời đời dân tin.”
Hồ rằng: “Bao đám yêu tinh.
Cũng xưng vì nghĩa, vì tình với dân.
Nhưng rồi cướp phá giành tranh
Đôi bên giặc cỏ, thập thành thanh lâu.
5030- Có gì đạo đức cao sâu.
Một bầy mọi rợ từ đầu đến đuôi.
Còn làm ra vẻ dạy đời.
Thân phanh, trôốc mất đến nơi còn gừ!”
Từ rằng: “Chính sự nát nhừ,
5035- Quan thành lang đạo vua như bù nhìn.
Trong thành ngoài nội điêu linh,
Núi sông chết đứng, dân tình xác xơ.
Già nua không chỗ cậy nhờ,
Tang thương đến nỗi trẻ thơ bạc đầu!
5040- Lân bang chẳng cậy nhờ nhau.
Sách không ghi hết nỗi đau dân lành.
Máu người uống chẳng biết tanh
Gây ra bao cuộc chiến tranh bạo tàn.
Oan khốc từ phố đến làng.
5045- Thượng bất chính hạ làm càn ác tâm.
Lạ gì cái lũ quan dâm,
Miệng hô thiên tử, dao đâm tim người.
Thuyền rồng dỡn sóng, xe chơi.
Một phường ăn máu muôn đời dân đen!
5050- Lập công nấp váy kẻ hèn.
Cổ kim sử sách ai khen bao giờ!
Ta đây thác bụi chôn bờ.
Muôn năm dân nghĩa vẫn thờ khói hương!”
Đoạn kết Kiều Thơ
Đoạn kết
Ngẫm ra ân oán tại người. (808)
Hiền tâm, ác bá cũng nơi lòng mình.
Đã rằng vì nghĩa, vì tình.
Sá chi cái lũ yêu tinh hung tàn.
6105- Xưa nay dưới chốn trần gian,
Núi xương, sông máu non ngàn trắng phơi.
Mệnh tài đầy đoạ kiếp người. (809)
Tơ duyên nghiệp chướng nợ đời phải mang.
Cửu tuyền còn chuyến đò ngang. (810)
6110- Nợ chưa trả hết sao sang bến chiều.
Càn khôn hoang lạnh cô liêu.
Càng gây oan trái, càng nhiều tội danh.
Cõi trần mờ mịt mong manh,
Con người, con ngợm cố giành giật nhau.
6115- Nhãn tiền trông thấy mà đau!
Đời nay đã vậy, muôn sau thế nào?
Lại mơ có những anh hào.
Hùng tài đại lược, chí cao phi thường.
Cho Kiều không phải đoạn trường.
6120- Cho bao cây cỏ bên đường bình yên.
Chỉ còn tìm đến cõi tiên. (811)
Đỗ Hoàng thử hỏi có nên dịch Kiều?
Hà Nội, 6 giờ 37 phút ngày 17 tháng 5 năm 2009
Đ - H
Kiều và Từ Hải
Hồ Tôn Hiến
4890- Cơ đồ ngắn chỉ vài phân,
Cuộc vui chưa quá một tuần chén đưa.
Hồ Tôn Hiến, Đốc quân cơ, (729)
Trọng thần mưu lược kế lừa Minh Sơn.
Cử Hoa do thám nguồn cơn. (730)
4895- Phao tin đồn nhảm gây hờn oán than.
Trong ngoài nội tướng luận bàn.
Vinh hoa cám dỗ, cơ hàn điêu linh.
Minh Sơn là bậc tài tình,
Hoa Nhân thuyết khách liều mình vì vua. (731)
4900- La Trung Quân chẳng tay vừa. (732)
Ba bên bốn phía quyết lừa Từ công.
Triều đình thiên tử dốc lòng.
Quyét loài giặc có ở trong cõi đời.
Dốc kho khố, dốc sức người
4905- Hoa, La khổ kế không rời một phân.
Biết Từ là bậc dũng thần.
Biết nàng chẳng kém hùng anh trên đời.
Chiêu an dụ dỗ mua người. (733)
La quan, Hoa lại thiệt thòi có sao. (734)
4910- La rằng: “Lễ đáng là bao.
Hồ công mong muốn anh hào nhẹ tay.
Đại vương xin nhớ câu này.
Ngoài vòng giáo hoá không hay bao giờ.
Thiên triều vận hội thời cơ.
4915- Hoàng gia hưng thịnh đang chờ hùng anh.
Minh quân mở tấm lòng thành.
Để cho tuấn kiệt lưu danh thiên trường.
Đêm ngày Đốc Phủ đoái thương.
Cúi xin lòng dạ Đại vương cải tà.
4920- Đặng làm rạng rỡ sơn hà.
Sông Hoàng, non Thái cả nhà phú vinh. (735)
Trong ngoài hoà hiếu thuận tình
Công như Thánh Trạch thái bình muôn năm.” (736)
Từ rằng: “Quốc thể tối tăm,
4925- Ta đây dựng nghiệp cũng nhằm phò vua.
Sợ gì gươm giáo tranh đua.
Thảo dân dấy nghĩa chẳng thua vương thần!”
Đốc công mấy lượt đích thân.
Trá thư rồi cử quân nhân luận bàn.
4930- Lụa là, gấm vóc, ngọc vàng,
Rượu ngon, gái đẹp xếp hàng tiến cung.
Từ công nổi giận đùng đùng:
“Hồ Tôn Hiến bước đường cùng là đây.
Anh hùng, nhục sỹ không hay.
4935- Tầm thường những thứ vật này bày ra.
Chỉ mua được bọn đàn bà.
Làm sao mua chuộc với ta được nào.
Rằng đây cái thế anh hào.
Giang sơn một dãi, trời cao một miền.
4940- Vững vàng trong bấy nhiêu niên.
Chế tài mở cõi lập riêng hùng cường (737)
Sông Ngô, đất Việt trùng dương. (738)
Bá này, tôi nọ bốn phương thiếu gì.
Đêm ngày giữ vững biên thuỳ
4945- Thiên Hà cũng chẳng làm gì mà lo.
Qui hàng được ban chức to.
Mua quan bán tước vàng kho cũng hèn!
Nghìn đời bia miệng ai khen.
Tướng quân soi dấu trước đèn hổ ngươi!”
4950- Nàng thì thông tuệ cũng người.
Đàn bà chức vị, vàng mười dễ xiêu.
Nghĩ mình mặt sóng, cánh diều.
Đã đầy oan trái, lắm điều oan gia.
Chịu oai một chút trời xa.
4955- Cố hương, thân hữu cửa nhà vẻ vang!
Chẳng mang là tướng quy hàng.
Lại dày công đức giang san thu về.
Trung quân phu phụ cận kề.
Luyến tình, quý dạ tỉ tê tỏ bày:
4960- “Binh đao huyết lệ xưa nay.
Khi tàn cuộc chiến cỏ dày mọc lên. (739)
Làm cho thiên hạ đảo điên.
Gây ra động địa, kinh thiên hãi hùng.
Những tay độc ác điên khùng,
4965- Để cho trăm họ khốn cùng giao tranh.
Mất mùa cơ ngã thần dân. (740)
Oán thù vạn kiếp muôn phần đớn đau!
Núi xương, sông máu một màu (741)
Chiến tranh để lại khổ đau vạn đời.
4970- Anh hùng tuấn kiệt trên đời.
Hơn nhau một chữ tuỳ thời biến thông! (742)
Đoái nhìn thảo khấu mà trông
Hoàng Sào, An Lộc Sơn không người màng! (743)
Mình dù mang tiếng chịu hàng.
4975- Quan to chức trọng cao sang ai bì.”
Từ công đêm tính, ngày suy.
Nghe nàng ngon ngọt nên quy thuận triều!
Thế là không đánh cũng xiêu.
Ba quân lơ lửng như diều đứt dây.
4980- Tướng hùng, binh tốt dại ngây.
Trong ngoài thành luỹ cờ bay trễ tràng.
Hồ công mưu độc sẵn sàng.
Trước cờ chiêu phủ, sau hàng lính theo. (744)
Tên bay, đạn phóng vèo vèo,
4985- Minh Sơn chẳng thấu tim beo, dạ cầy.
Đại quan lễ phục đủ đầy.
Cổng thành mở ngỏ tớ thầy hạ gươm.
Bất ngờ bát hướng, tứ phương
Thiên triều đổ bộ chật đường giáp binh.
4990- Mở mắt ra rõ sự tình.
Tấm thân mười thước cực hình gióng gông.
Binh tan như ngọn cỏ bồng.
Thây phơi đầy bến, đầy sông, đầy đò.
Động trời vang tiếng reo hò.
4995- Nhữ Trinh lừa trận thắng to vang lừng. (745)
Hồ công mở tiệc ăn mừng
Đem Từ làm vật tương trưng tế thần.
Lệnh ban tháo củi, phóng thân,
Đưa vào đến tận trung quân mời ngồi.
5000- Rằng: “Nghe dũng trí hơn người,
Lại rành chữ nghĩa một thời bút nghiên.
Đã từng đọc sách thánh hiền.
Mà làm thảo khấu cuồng điên thế này?
Những bầy giặc cỏ xưa nay.
5005- Thiên triều nhất quyết ra tay diệt trừ.
Tội đồ truyền kiếp họ Từ.
Hành hung bạo ngược ác ngư, sói hùm.
Bây giờ thân đã đóng cùm.
Hỏi ra dũng khí, anh hùng ở đâu?
5010- Sẽ làm cho biết mặt nhau.
Ai cái thế, ai bêu đầu coi chơi!” (746)
Từ rằng: “Việc ấy có trời.
Tiểu nhân đắc chí ngàn đời khác chi. (747)
Thiên triều nay đã mất uy.
5015- Dân tình đói rét còn gì mà mong.
Ăn xin, ăn cướp đầy đồng.
Chết đường, chết chợ, chết sông, chết đò.
Mệnh quan càng lớn càng to.
Lâu đài càng rộng, vàng kho càng nhiều.
5020- Thê thê, thiếp thiếp, yêu yêu.
Đờn ca xướng hát hết chiều, đến đêm.
Trong triều ngoài quận đảo điên.
Ta đây dấy nghĩa hạ thiên thay trời.
Hợp tình hợp ý muôn người.
5025- Làm vì nghĩa lớn đời đời dân tin.”
Hồ rằng: “Bao đám yêu tinh.
Cũng xưng vì nghĩa, vì tình với dân.
Nhưng rồi cướp phá giành tranh
Đôi bên giặc cỏ, thập thành thanh lâu.
5030- Có gì đạo đức cao sâu.
Một bầy mọi rợ từ đầu đến đuôi.
Còn làm ra vẻ dạy đời.
Thân phanh, trôốc mất đến nơi còn gừ!”
Từ rằng: “Chính sự nát nhừ,
5035- Quan thành lang đạo vua như bù nhìn.
Trong thành ngoài nội điêu linh,
Núi sông chết đứng, dân tình xác xơ.
Già nua không chỗ cậy nhờ,
Tang thương đến nỗi trẻ thơ bạc đầu!
5040- Lân bang chẳng cậy nhờ nhau.
Sách không ghi hết nỗi đau dân lành.
Máu người uống chẳng biết tanh
Gây ra bao cuộc chiến tranh bạo tàn.
Oan khốc từ phố đến làng.
5045- Thượng bất chính hạ làm càn ác tâm.
Lạ gì cái lũ quan dâm,
Miệng hô thiên tử, dao đâm tim người.
Thuyền rồng dỡn sóng, xe chơi.
Một phường ăn máu muôn đời dân đen!
5050- Lập công nấp váy kẻ hèn.
Cổ kim sử sách ai khen bao giờ!
Ta đây thác bụi chôn bờ.
Muôn năm dân nghĩa vẫn thờ khói hương!”
Đoạn kết Kiều Thơ
Đoạn kết
Ngẫm ra ân oán tại người. (808)
Hiền tâm, ác bá cũng nơi lòng mình.
Đã rằng vì nghĩa, vì tình.
Sá chi cái lũ yêu tinh hung tàn.
6105- Xưa nay dưới chốn trần gian,
Núi xương, sông máu non ngàn trắng phơi.
Mệnh tài đầy đoạ kiếp người. (809)
Tơ duyên nghiệp chướng nợ đời phải mang.
Cửu tuyền còn chuyến đò ngang. (810)
6110- Nợ chưa trả hết sao sang bến chiều.
Càn khôn hoang lạnh cô liêu.
Càng gây oan trái, càng nhiều tội danh.
Cõi trần mờ mịt mong manh,
Con người, con ngợm cố giành giật nhau.
6115- Nhãn tiền trông thấy mà đau!
Đời nay đã vậy, muôn sau thế nào?
Lại mơ có những anh hào.
Hùng tài đại lược, chí cao phi thường.
Cho Kiều không phải đoạn trường.
6120- Cho bao cây cỏ bên đường bình yên.
Chỉ còn tìm đến cõi tiên. (811)
Đỗ Hoàng thử hỏi có nên dịch Kiều?
Hà Nội, 6 giờ 37 phút ngày 17 tháng 5 năm 2009
Đ - H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét