Thơ tự do của Đỗ Hoàng
Chủ nhật - 23/06/2013 12:57Nhà thơ Đỗ Hoàng
THƠ TỰ DO CỦA ĐỖ HOÀNG
Đỗ Hoàng đã sáng tác khá nhiều thơ theo thể tự do. Có những bài ông viết cách nay đã ba, bốn chục năm, nhưng đọc lên vẫn thấy rất mới và lạ, trẻ trung. Thật ra thơ hay hoặc dở, cũ hay mới, chẳng liên quan gì đến thể loại lục bát, tứ tuyệt, hay thể tự do. Thể loại chỉ là hình thức. Tải đến, làm người đọc rung động là những ngôn từ. Ngôn từ làm nên hình tượng thông qua sự tưởng tưởng cảm xúc của nhà thơ. Thơ hay dứt khoát phải có từ mới, hoặc cụm từ mới.Từ hay cụm từ mới không có nghĩa người viết chế, nghĩ ra, mà do cách sử dụng từ ngữ. Nhiều từ, cụm rất cũ, nhưng người viết đặt hoặc ghép trong câu đúng văn cảnh nào đó, gây bất ngờ cho người đọc, nó trở thành câu mới, nghĩa mới. Nhà thơ tài năng, ngoài kiến thức ra, dứt khoát phải là người có trí tưởng tượng và sự liên tưởng phong phú.
Với tôi, Đỗ Hoàng là một trong số ít các nhà thơ tài năng như vậy. Chưa một lần tiếp xúc, gặp gỡ Đỗ Hoàng, nhưng đọc thơ, tôi nghĩ, ông là người giỏi triết học. Thơ của ông giầu hình tượng so sánh, phảng phất triết lý sống dù đó là thơ tình
Đỗ Trường - Đỗ Hoàng người đi nhặt hồn thơ cũ
Thơ tự do của |Đỗ Hoàng
ĐỖ HOÀNG
NHẶT TỪ BÙN
nhặt từ bùn
hòn than đen nhánh nắng trời
mà cánh rừng đại ngàn con lưu dấu vết
biết đốt mùa đông sưởi nồng trái đất
nhặt từ bùn
hạt thóc
nằm trong tối đen hơn trăm tiệu năm
đến hôm nay qua hơi ấm bàn tay người lại mọc
cho mùa màng thêm hạt
như tình yêu ủ chín bất ngờ
và cũng bất ngờ
nhặt từ bùn câu thơ
thời gian không hóa thạch!
Huế 1982
BUỒN
có người lấy chất liệu trong thiên nhiên làm trái tim của mình.
còn tôi
lấy buồn làm trái tim tôi
buồn hình thành nên tôi
từ ánh mắt, làn mi
từ dáng dấp, nghĩ suy…
tôi chết đi vì buồn
tôi sồng thêm nhờ buồn
cũng vì buồn mà tôi yêu
cũng vì yêu mà tôi buồn
tôi có thể mất đi
nhưng buồn
còn mãi!
Huế 1982
TRÊN ĐÔI CÁNH THIÊN NGA
không gian quanh em như làm bằng tơ
âm thanh quanh em
êm như thơ
cuộc sống bừng lên vũ điệu
em thành thiên nga bay lên trời
những ngôn ngữ cuộn sôi cánh múa
tiếng xiết lăn của bắp thịt làn da
tiếng của sợi tóc nói qua hơi thở
khoảng trời tình yêu bên em bước qua
khi không gian tưởng như ngừng trôi
khi thời gian rắn lại
màu áo cánh tiên của em trẻ mãi muôn đời
em dâng tấm ngực trần
chặn bão dông ùn tới
để cuộc sống thanh bình theo vũ khúc chơi vơi…
mơ hay thực?
bến bỡ lẩn lộn
thiên nga hiền hóa thân là em
nghìn đôi mắt trông theo dáng đứng
lúc cánh tay mềm lướt gió bay lên!
sự ngạc nhiên này không dành riêng cho anh
em hiện ra đời khác lạ
ngôn ngữ làn da, tiếng nói lại gần
em chinh phục tầm cao
chưa dễ ai đạt tới
bằng sự dịu dàng như lụa như nhung
chân trời xa muôn đời vẫy gọi
cuộc sống ơi!
phía ấy
vô cùng…
Huế 1981
Thơ tự do của |Đỗ Hoàng
ĐỖ HOÀNG
NHẶT TỪ BÙN
nhặt từ bùn
hòn than đen nhánh nắng trời
mà cánh rừng đại ngàn con lưu dấu vết
biết đốt mùa đông sưởi nồng trái đất
nhặt từ bùn
hạt thóc
nằm trong tối đen hơn trăm tiệu năm
đến hôm nay qua hơi ấm bàn tay người lại mọc
cho mùa màng thêm hạt
như tình yêu ủ chín bất ngờ
và cũng bất ngờ
nhặt từ bùn câu thơ
thời gian không hóa thạch!
Huế 1982
BUỒN
có người lấy chất liệu trong thiên nhiên làm trái tim của mình.
còn tôi
lấy buồn làm trái tim tôi
buồn hình thành nên tôi
từ ánh mắt, làn mi
từ dáng dấp, nghĩ suy…
tôi chết đi vì buồn
tôi sồng thêm nhờ buồn
cũng vì buồn mà tôi yêu
cũng vì yêu mà tôi buồn
tôi có thể mất đi
nhưng buồn
còn mãi!
Huế 1982
TRÊN ĐÔI CÁNH THIÊN NGA
không gian quanh em như làm bằng tơ
âm thanh quanh em
êm như thơ
cuộc sống bừng lên vũ điệu
em thành thiên nga bay lên trời
những ngôn ngữ cuộn sôi cánh múa
tiếng xiết lăn của bắp thịt làn da
tiếng của sợi tóc nói qua hơi thở
khoảng trời tình yêu bên em bước qua
khi không gian tưởng như ngừng trôi
khi thời gian rắn lại
màu áo cánh tiên của em trẻ mãi muôn đời
em dâng tấm ngực trần
chặn bão dông ùn tới
để cuộc sống thanh bình theo vũ khúc chơi vơi…
mơ hay thực?
bến bỡ lẩn lộn
thiên nga hiền hóa thân là em
nghìn đôi mắt trông theo dáng đứng
lúc cánh tay mềm lướt gió bay lên!
sự ngạc nhiên này không dành riêng cho anh
em hiện ra đời khác lạ
ngôn ngữ làn da, tiếng nói lại gần
em chinh phục tầm cao
chưa dễ ai đạt tới
bằng sự dịu dàng như lụa như nhung
chân trời xa muôn đời vẫy gọi
cuộc sống ơi!
phía ấy
vô cùng…
Huế 1981
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét