Thơ tự do của Đỗ Hoàng
Thứ năm - 04/07/2013 11:43Nhà thơ Đỗ Hoàng
THƠ TỰ DO CỦA ĐỖ HOÀNG
Đỗ Hoàng đã sáng tác khá nhiều thơ theo thể tự do. Có những bài ông viết cách nay đã ba, bốn chục năm, nhưng đọc lên vẫn thấy rất mới và lạ, trẻ trung. Thật ra thơ hay hoặc dở, cũ hay mới, chẳng liên quan gì đến thể loại lục bát, tứ tuyệt, hay thể tự do. Thể loại chỉ là hình thức. Tải đến, làm người đọc rung động là những ngôn từ. Ngôn từ làm nên hình tượng thông qua sự tưởng tưởng cảm xúc của nhà thơ. Thơ hay dứt khoát phải có từ mới, hoặc cụm từ mới.Từ hay cụm từ mới không có nghĩa người viết chế, nghĩ ra, mà do cách sử dụng từ ngữ. Nhiều từ, cụm rất cũ, nhưng người viết đặt hoặc ghép trong câu đúng văn cảnh nào đó, gây bất ngờ cho người đọc, nó trở thành câu mới, nghĩa mới. Nhà thơ tài năng, ngoài kiến thức ra, dứt khoát phải là người có trí tưởng tượng và sự liên tưởng phong phú.
Với tôi, Đỗ Hoàng là một trong số ít các nhà thơ tài năng như vậy. Chưa một lần tiếp xúc, gặp gỡ Đỗ Hoàng, nhưng đọc thơ, tôi nghĩ, ông là người giỏi triết học. Thơ của ông giầu hình tượng so sánh, phảng phất triết lý sống dù đó là thơ tình
Đỗ Trường - Đỗ Hoàng người đi nhặt hồn thơ cũ
Với tôi, Đỗ Hoàng là một trong số ít các nhà thơ tài năng như vậy. Chưa một lần tiếp xúc, gặp gỡ Đỗ Hoàng, nhưng đọc thơ, tôi nghĩ, ông là người giỏi triết học. Thơ của ông giầu hình tượng so sánh, phảng phất triết lý sống dù đó là thơ tình
Đỗ Trường - Đỗ Hoàng người đi nhặt hồn thơ cũ
Gặp lại Hiền Lương
Đêm thẳm dày,
Anh thức cùng trăng sao!
Tiếng biển âm vang, sâu lắng.
Hiền Lương như nét mi xanh!
Có quảng đời tươi trẻ của em,
Bím tóc bay dịu miền cát trắng.
Tiếng hát của em cho sông về với biển,
Nắng xanh đôi bờ,
Sắc nước chẳng chia hai!
Biển của một thời,
Sông của một thời…
Bây giờ nhiều dáng dấp thanh tao,
Tươi trẻ như,
Dịu dàng như thế nữa!
Họ qua thời bom lửa.
Để vẻ đẹp em mang quân phục còn nguyên.
Năm tháng xa rồi,
Năm tháng biết yêu hơn.
Tuổi trẻ ta lớn cùng thời ấy.
Những lời chưa nói hết cùng nhau,
Hiền Lương giữ giùm!
Anh gặp lại Hiền Lương,
Khi mình chẳng trẻ trung.
Nhưng tiếng biển,tiếng sông vẫn là độ trước.
Ánh mắt em,
Làm sao nguôi được
Bến bờ anh dư dật triều dâng!
Hiền Lương 1983
Con
Cho Đỗ Hữu Huy
Con
Trái đất tí hon của ba.
với những đại dương dào dạt sóng,
với những núi non điệp trùng cao rộng.
Ba nâng con
Trái đất tí hon
Trên sức nặng tỷ tấn ngày ngày.
Những vòng xoay của con quanh Ba là sự đột biến lạ kỳ của trái tự quay trong không gian
Ơ con
Trái đất không có bóng đêm,
Không có những quốc gia chật hẹp.
và da thịt của con
Da thịt trái đất lên xanh!
Những chiếc răng tí xíu của con là mầm tơ sự sống bắt đầu
Sự trường tồn trái đất.
Ba ôm con giữa lòng
để được quay theo tốc độ quay chóng mặt!
Hàng ngày nâng bế con,
Ba mới cảm nhận sức lực diệu kỳ bừng dậy trong con.
Ba có con,
Vũ trụ có thêm thiên thể!
Từ đây
Con đường lên cung trăng và các vì sao,
Con đường không xa lạ.
Khi con chập chững bước đi trên lối phố
Là sự khởi đầu cho trái đất
tiếp cận không gian!
Sự hiển diện của con
Sẽ làm biến đổi bộ mặt Thiên Hà.
-Sức mạnh người Trái Đất!
Huế 7-1984
Chí Lớn
Kính Lão Tử
Biết được người.
Khó lắm!
Biết được mình.
Khó lắm!
Biết được người,
Biết được mình.
Đấy là bậc thánh!
Gắng làm chí lớn.
Đừng để mất mình.
Anh sẽ lâu dài…
Đến như cái chết.
Cũng thành vĩnh hằng!
Hà Nội 12-9-1997
Tuổi mồ côi
Tặng Trương Nam Hương
Ta trong nhau
Tuổi thơ hẻm phố.
Dấu chân non vấp đá cuộc đời!
Khoảng trời xa chung chiêng ngoài cửa sổ.
Xanh xiết mòn
Năm tháng chông gai!
Tuổi mồ côi,
Hẻm phố mồ côi.
Đèn hạt lạt thắp nhức mắt đêm loãng.
Bát cơm chập chờn vơi hình năm háng.
Đất níu dìu nhau vất vưởng vỉa hè!
Tuổi mồ côi mơ mái phố chở che.
Xương Mẹ lạnh dưới mỗ,
tầng đất lạnh.
Khát vọng cha giữa bụi đời tung tán.
Câu thơ buồn,
Dắt tuổi thơ đi!
Ta trong nhau qua nỗi dại khờ.
Mưa hảo huyền lụt mắt trẻ nhỏ.
Nắng ảo tưởng cháy trong sách vở.
Chẳng thấy mình trong đoạn đời qua!
Tuổi mồ côi,
Thơ dắt đi xa.
Mới thấu hiểu nỗi đau là vô hạn.
Mới biết đến trái tim không bụi bậm.
Bài hát chính mình
Là tuổi mồ côi!
Đồng Nai 1988
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét