THƠ CUA CÁC NHÀ THƠ CLB THƠ KINH MÔN
Trần Đường
ĐÒ MÂY
Độ ấy tôi về qua bến Mây
Bâng khuâng sông nước tự xưa đây
Kinh Thầy sửa mẹ tình non nước
Yên Phụ nghĩa cha thắm trời mây
Triền đê dâu bãi xanh màu lá
Bát ngát lúa vàng đất rồng báy
Về Bến Thôn, Trung Hòa, Lộ Xá
Nghĩa nặng tình dày em có hay?
Sang Tống Long trở về Cầu Đá
Hà Tràng làng cũ vẫn là đây
Dù ai đi xa ngàn non nước
Nhứ mãi hồn quê mảnh đất này.
Mông 9 tết Quý Tỵ - 2013
Tr - Đ
GỬI MÂY
Nắng hồng mây trắng bay bay
Chiều qua xóm nhỏ nói thay vài lời
Rằng xuân về mỏ vui tươi
Sản xuất chiến đấu người người lập công
Quê nhà mở hội ruộng đồng
Niềm vui xin gửi mây hồng qua dây.
Đồi trực chiến Cẩm Phả - 1968
Tr - Đ
TÌNH EM
Nước êm xanh lặng đôi bờ
Kinh Thầy ơi! Có ai ngờ là đây
Long lanh đáy nước trời mây
Một chiều thu đến nơi này tìm em.
Kinh Môn
thu 2010
Tr – Đ
Nguyễn Xuân Cảnh
NHỚ NGƯỜI QUAN HỌ
Tay em nâng chén rượu đào
Rót câu Quan Họ chảy vào tim anh
Từ ngày tuổi hãy còn xanh
Nhớ câu Quan Họ tóc anh bạc dần
Đứng xa em liếc nên gần
Trầu têm cánh phượng ân cần em trao
Hỡi ơi, ánh mắt dao cau
Cái khắn mỏ quạ, yếm đào khó quên!
2 giờ 35 phút ngày 1 tết Quý tỵ - 2013
YÊN TỬ 3
Đường lên Yên Tử, Chùa Đồng
Chìm trong mây nước nhìn không rõ người
Tưởng mình lạc giữa trùng khơi
Gió ào ào gió, mây bời bời mây
Phật Hoàng công đức cao dày
Hoa Yên một mái và đây Chùa Đồng
Trí người lớn tựa biển đông
Tâm người soi sáng mênh mông đất trời
Trúc Lâm thiền phái của Người
Đại Hùng viện mãi sáng ngời non sông.
30 tháng 3 tết Quý tỵ - 2013
ĐI CHÙA HƯƠNG
Đò vào suối Yên mộng mơ
Nhịp chèo khuấy nước hồn thơ dạt dào
Trập trùng muôn ngọn núi cao
Chuông ngân dẫn lối ta vào cõi thiêng
Đây rồi “Đệ nhất nam thiên”
Tín đồ phật tử trăm miền hành hương
Đò đi sớm chửa tan sương
Tà dương về bến, nắng vương mạn thuyền
Bao nhiêu vất vả truân chuyên
Về đây trút sạch ưu phiền - nhẹ tênh.
Tháng 02 – Quý Tỵ - 2013
Minh Vân
BA LÔ BẠN ĐỒNG HÀNH
Chiếc ba lô trên vai
Hành quân trên đường dài
Tiến vào Nam đánh giặc
Giải phóng miền quê hương
Lặn lộn bao chiến trường
Mặc bao rơi đạn nổ
Ba lô vẫn lên đường
Có sá gì gian khổ
Không quản ngại khó khăn
Cùng ta lại đồng hành
Để đi tìm đồng đội
Khắp núi non, vùng sâu
Qua bao đồi khe suối
Đeo hài cốt bạn về
Nơi cố hương nguồn cội
Trọn nghĩa tình đồng đội
Balô là bạn đời
Ba lô là chiến sỹ
Quân phục xanh chân lý
Không phai màu nắng mưa.
Năm 2005
HƯƠNG CHIỀU
Thăm nhà Nguyễn Bính chiều nay
Bâng khuâng tôi nhớ những ngày xa xưa
Nhà thơ ơi, thật bất ngờ
Nhìn lên tấm ảnh mà ngơ ngẩn lòng.
Mái đầu tóc vẫn còn xanh
Mệnh trời số phận phải đành ra đi
Âm dương cách biệt phân ly
Thắp nhàng tưởng niệm bờ mi lệ nhòa
Tiếc thay mất một tài hoa
Hồn thơ “lỡ bước” xót xa mủi lòng
“Con đò” để khách buồn mong
“Tương tư” lận đận long đong đợi chờ
(Bài thơ “Em đi tỉnh về”
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều)
Nhờ thi nhân, nhớ bao nhiêu…
Tâm linh xin gửi hương chiều ngát thơm
Thăm quê Nguyễn Bính
8 -2012
NHỚ ANH
Tôi đi tiễn biệt một nhà thơ
Trong dạ bâng khuâng đến thẩn thờ
Thương viếng hương hồn thiêng Phúc Hải
Nỗi lòng nuối tiếc đến sau xưa.
Một thoáng hôm nào trà Văn Miếu
Hương nồng vị ngọt đậm trên môi
Rượu tình quán lá nâng ly cạn ngọc
“ Cạn chén trầm tư bút nối lời”
Thế mà hôm nay hỡi anh ơi!
Nước mưa hòa lệ khóc hồn người
Chiếu Đường thiếu vắng tình thi hữu
“Lưu bóng ngàn xưa” nhớ khôn nguôi!
Kinh Môn ngày 12 – 2 - 2012
Mây Ngàn
(Nữ tu sỹ)
LẶNG LẼ
Ta về trắng cuộc phù vân
Trăm năm tử hỏi một lần ai hay?
Ngỡ như năm tháng đong đầy
Ngỡ đâu mây vẫn còn bay lững lờ
Ta về trắng cuộc tình thư
Mòn bao thương nhớ đợi chờ trong ta
Mây ngàn trôi bến sông xa
Nước xuôi dòng chảy và ta một mình.
MAI NHÉ
Mai nhé ta về chung cuộc lữ
Hành trình gửi lại chút tâm tư
Bụi hồng tan tác còn vương mộng
Nhạt cánh phù hoa kết tạ từ.
Mai nhé khi hồn chuông thúc gọi
Người đi rủ sạch gánh hoang sơ
Hợp tan thường giận tàn tro lạnh
Bèo bọt mà cho kiếp sống hờ.
Mai nhé luân hồi ta dạo bước
Phù du xin trả kiếp trần thương
Ngoài kia nhân thế còn hư ảo
Thì bận lòng chi những bụi đường.
M - Ng
Phạm Hữu Trí
TIỄN BIỆT THI NHÂN
(Kính viếng nhà thơ Vũ Đình Hồng)
Với đời thì tuổi đã cao
Với thơ thì thấy lúc nào cũng xuân
Làm thầy bốc thuốc cứu nhân
Tấm lòng rộng mở nghĩa nhân tình người
Khiêm nhường giao tiếp mọi nơi
Thắm tình bầu bạn để đời khó quên
Tình thơ trong bác sáng nguyên
Hồn thơ quên cả đải tuyền khói nhang
Bác đi giây phút bàng hoàng
Bạn thơ thăm viếng nén hương chia sầu
Biệt thi nhân quặn lòng đau
Trông theo mây trắng ngàn lau nhớ người!
NHỚ
Còn đêm nay nữa mai xa
Mênh mang tình biển mặn mà Thịnh Long
Bạn thầy lưu luyến mênh mông
Đất trời cả một khoảng không êm đềm
Xa thấy ấn tượng khó quên
Lưu trong bài giản vẫn nguyên bóng thầy
Tư duy ào đến tràn đầy
Ra về nhớ bạn, nhớ thầy Thịnh Long.
THẲM SÂU
(Kính tặng thầy Đỗ Hoàng khi đọc bài thơ Kỷ Hợi nhi thủ, thầy dịch của nhà thơ Tào Tùng đời Đường – Trung Quốc)
Nghe tin Thầy đến thăm quê
Bỗng nhiên nỗi nhớ tràn về thẳm sâu!
Nhớ thầy, lời giảng từng câu
Nhân văn, thế thái… nỗi đau nhân tình.
“Phong hầu sát hại sinh linh”
Chiến tranh tàn khốc dân tình đớn đau
Để đời nỗi giận ngàng sau
Thốt lên oán hận vài câu đáy mồ.
25 – 7 -2013
P - H - Tr
Phạm Văn Ngận
NHỚ QUÊ
Chiều tà ngắm ánh hoàng hôn
Lặng nhìn sương tím bồn chồn nhớ quê
Hương cỏ may ngát đường đê
Về ta tìm lại tái tê cõi lòng
Quê tôi có một dòng sông
Kinh Thầy dãi lụa mênh mông bến bờ
Quê tôi đẹp tựa vần thơ
Ai đi qua cũng thẩn thờ bước chân
Quanh nhà hàng hàng dậu cúc tần
Ngập ngừng nhớ những dấu chân hẹn hò
Về quê tìm lại người thơ
Đem bao nhung nhớ đong bờ mắt thâm.
HOA CỎ MAY
Ngày xưa em giận, em hờn
Chạy trong đám cỏ bơn xơn giữa đồng
Cỏ may trải khắp bờ sông
Em tung tăng nhặt nắng hồng ven đê
Nước mây còn mãi lời thề
Hoa cỏ may vẫn thơm về trong mơ
Em xa từ đó đến giờ
Để cho đơn lạnh hững hờ câu thư
Anh luôn giữ trọn câu thề
Nhớ cỏ may, nhở lối về ngày xưa
Xuân về lất phất bụi mưa
Cho anh được dịp đón đưa em về
YÊU TRONG NHỌC NHẰN
Tặng tác giả bài thơ Yêu mình
Hai tay quơ giữa cuộc đời
Với tay rơi giữa khoảng trời mộng mơ
Nhớ mong chi hỡi người thư
Phương trời xa ấy còn chờ đợi chi!
Người ta ngoảnh mặt quay đoi
Một mình ôn gối sầu bi một mình
Giật mình giấc mộng ân tình
Ngỡ đâu hôn phải của mình… nếp nhăn1
Tình yêu sao quá nhọc nhằn
Với tay hái những băn khoăn… cuộc đời!
Nguyễn Văn Khang
TÌNH QUÊ
Mắt em sương ướt long lanh
Tình em buộc chặt hồn anh vô bờ
Hai quê cách một câu thơ
Tình quê trĩu nặng bao giờ chung đôi?
HOA HỒNG
Hoa hồng ngậm đậm sương đêm
Gió rơi cành lá bên thêm người qua
Lẹ làng nhặt một cánh hoa
Ngỡ ngàng hương đậm như là tơ trinh!
KHÔNG ĐỀ
Đêm hoang dã
Người đi trong cát bụi
Trăng úa tàn
Cú vọ đã thành tinh
Nhưng em ơi!
Chúng mình chẳng ngại
Qua đêm dài
Sẽ tới bình minh.
Ng – V - Kh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét