Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Cõi lặng và cõi ồn?

Cõi lặng có được như cõi ồn?

Thứ năm - 06/11/2014 15:56
    

CÕI LẶNG VÀ CÕI ỒN


Đỗ Hoàng

  Tôi được Trung tâm văn hóa Đất Việt mời giảng dạy nhiều lớp bồi dưỡng kỹ năng sáng tác văn học. Học viên nhiều thành phần, nhiều lứa tuổi và nghề nghiệp. Đa số là có tuổi và có nhiều kinh nghiệm sống. Nhiều người giữ cương vị cao trong các ngành của Nhà nước.
 Những lần kiểm tra năng khiều tôi đều đưa những bài mẫu để học viên nhận xét sửa chữa phê bình, rút kinh nghiệm. Tôi cũng đưa bài CÕI LẶNG – Tên bài được tác giả Nguyễn Khoa Điềm lấy tên tập thơ – Tập thơ được giải thưởng văn học cô đô Huế cho học viên đọc thẩm định, đánh giá và ai có khả năng dịch ra thơ Việt thì cứ làm (Tất nhiên tôi phải dấu tên tác giả). Đa phần là không hiểu được và không thích lối viết này, có người dịch được và dịch tốt.Xin giới thiệu một vài tác giả để độc giả được biết.

Nguyên. bản:

Nguyễn Khoa Điềm

CÕI LẶNG

Cõi lặng. Anh soi thấy mặt mình
Với nỗi buồn trong sạch

Cõi lặng. Không tiếng động nào khác

Người ơi, tôi yêu người tha thiết
Tôi sống vì người , chết vì người

Cõi lặng. Tôi vượt qua ghềnh thác
Đến những miền trong xanh…

             Ngày 17.1.2003
                 Ng – Kh – Đ


Các học viên thẩm định (trích):
Học viên Kim Thư: - Bỏ thích
Học viên Công Thị Xuân Thủy – Không đạt
Học viên Thúy Lan – Không hợp, không thích
Học viên Nguyễn Lương Ái – Không thích


CÁC HỌC VIÊN DỊCH RA THƠ VIỆT

Học viên Việt Khoa dich ra lục bát:

CÕI LẶNG (*)

Cõi lặng là cõi lặng im
Không gian yên lặng con tim dạt dào
Cõi lặng – không tiếng động nào
Nhưng tình yêu cứ xôn xao cõi lòng

Anh yêu má đỏ môi hồng
Bắt anh nhảy xuống sông Hồng vẫn yêu

Trong xanh cõi lặng một chiều
Dẫu muôn nghìn thác vẫn liều vì em.

(*) Sửa thơ vẫn giữ nguyên ý – Việt Khoa

Học viên Bùi Văn Thuyết dịch ra thơ khổ bốn câu

CÕI LẶNG (dịch)

Cõi lặng anh soi bóng mình
Vui buồn trong sạch nghĩ lặng thinh
Cõi lặng một mình thêm tĩnh lặng
Thôi đừng lặng nữa đón bình minh

Người yêu tôi yêu người tha thiết
Sống với người cùng biết quý người
Cõi lặng vươn lên vượt ghềnh thác
Chào muôn miền xanh đất nước tôi!

                    B – V – Th

Học viên Phạm Thị Giáp dịch ra thơ Việt


CÕI LẶNG

Lặng im soi mặt mình
Vào nỗi buồn trong sạch

Sống và chết vì người
Mà mình yêu tha thiết

Vượt qua mọi thác ghềnh
Đến miền xanh tuyệt đẹp!

                     26 -3 -2014
                Phạm Thị Giáp
              Cầu Giấy – Hà Nội

                              Hà Nội, ngày 2 -11 – năm 2014
                                                  Đ - H
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét