Thơ đói thập kỷ 1980 (tiếp theo)
Thứ bảy - 15/11/2014 13:40
(Tiếp theo)
Ltg: Vừa rồi, tháng 10 – 2014 nghe nhìn trên truyền thông đại chúng đưa tin có đôi vợ chồng dân tộc thiểu số đói quá phải ăn lá ngón tự tử để lại bốn đứa con thơ dại . Quả là hết sức đau xót cho dân chúng trong đời thường kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Từ sau hậu chiến đến nay con người bần hàn cứ đau khổ triền miên. Cảnh không khác gì năm đói thập kỷ 80, Đỗ Hoàng tôi in lại mấy bài thơ viết từ thời ấy.
CHIA LYTặng Bao
Vợ con đành vất bỏ
Mẹ già đi ăn mày
Một đứa con của biển
Không còn có từ nay!
Mày đi như là hêt
Chiều buông nắng rợn người
Có con thuyền nằm chết
Không còn ngày ra khơi!
Ai lê chân trên cát?
Mẹ già tấm thân gầy
Nước mắt người rơi xuống
Nhiều như nước biển này!
Chia lý không tiếng khóc
Trời xanh biển cứ xanh
Những con còng phơi xác
Bên mép sóng vô tình
Ngày thường lên mỗi sáng
Đời thưỡng vẫn miết trôi
Có ai người biết đến?
Đứa con biển lụt mất rồi!
Huế 1 - 8 - 1983
TRÔNG MẸ
Cơn ráng vàng ghê sợ
Điêm lụt lớn đến rồi
Trống trênh ngôi nhà nhỏ
Nước tạt tràn trăm nơi.
Mẹ chạy ăn phương nào?
Để nhà hoang lạnh vắng
Gió mưa rú gầm gào
Làng quê chìm thăm thẳm.
Con không còn phân biệt
Tiếng bom đạn tơi bời
Con không còn phân biệt
Mưa hay nước mắt rơi!
Lúa ngoài đồng vừa cúi
Niềm vui chưa trọn chều
Cơn nước điên cuồng đến
Giữa làng quê bọt bèo!
Năm nay người đói nữa,
Lúa đội không còn chia
Bao nhiêu người thiếu thuế
Tối tăm mặt mày đi!
Con bần thần đứng lặng
Trong bóng nhà thẳm đen
Nóng lòng con trông ngóng
Bóng Mẹ về giữa đêm!
Từ chiến trường ngưng bắn về quê nhà, làng Thuận Trạch, Lệ Thủy, Quàng Bình năm năm đói 1973
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét