Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Thanh Tâm Tuyên - "Ông tổ" thơ Vô lối Việt Nam ?


THANH TÂM TUYỀN – “ ÔNG TỔ” THƠ VÔ LỐI VIỆT NAM ?


Thanh Tâm Tuyền tên thật là Dư Văn Tâm, sinh năm 1936 ở Nghệ An, chết năm 2006 tại Mỹ, di cư vào Nam năm 1954, di cư sang Mỹ theo diện sỹ quan HO sau năm 1975. Dư Văn Tâm  đi lính ngụy Sài Gòn lên đến cấp đại úy Tâm lý chiến. Ông có tập thơ Tôi không cố độc, được coi là thơ tự do đầu tiên ở miền Nam thời tạm bị chiếm. Đó là loại Vô  lối không có gì mới nhưng được hai phía Nam, Bắc Việt Nam tung hê. Ngay năm 2006, tạp chí Thơ của Hội Nhà văn Việt Nam (phe Cộng sản) đã giới thiệu một chùm thơ của Thanh Tâm Tuyền.
Bài thơ Liên những bài thơ tình thời chia cách trích sau đây ở trong chùm ấy.
 Bài Vô lối này toàn là những câu nói dở hơn câu nói thường và câu văn xuôi. Ví dụ: anh trở dậy đọc thơ Nguyễn Du/ em làm con tin ở một thế giới/ mỗi bậc thềm cửa đóng/em đi không nón không áo choàng…
Những câu vô nghĩa:  không thể được/ nổi loạn…
Đặt tựa đề Liên những bài thơ tình thời chia cách dài như văn Tây, viết câu Sự em có mặt cần thiết như những sớm mai dài như câu văn Tây mà theo tiếng Việt thì thừa chữ, thừa lời, thừa ý.
Sử dụng âm Hán Việt một cách sống sượng thiếu chọn lọc: Sự em có mặt cần thiết như những sớm mai/ Sự vắng mặt của em và bãi biển mùa đông…
 Chữ  “sự” đã được Việt hóa. Nguyên chữ Hán nó có 3 nghĩa 1 – việc 2 – việc làm 3 – thờ (tử sự phụ mẫu – con thờ cha mẹ). Sự em có mặt nghe rất chối tai. Tại sao không viết: Việc em có mặt?
  Đây là  một trong những loại bài Vô lối rất vô lối của Thanh Tâm Tuyền. Nó thực sự phi thơ ca.

 
    THANH TÂM TUYỀN



LIÊN NHỮNG BÀI THƠ TÌNH THỜI CHIA CÁCH (1)

I

Sự em có mặt cần thiết như những sớm mai
(nếu đời không có những sớm mai)
Anh trở dậy đọc thơ Nguyễn Du
những câu lục bát buồn rưng rưng cuối đường của một ngày
chợt anh muốn viết tặng em
không thể được
em làm con tin ở một thế giới
mà lòng sầu héo là một trọng tội
anh muốn viết lời thơ thật tự nhiên
như câu chuyện buổi còn gặp gỡ
như khoảng trời đơn sơ sau cửa sổ
anh gọi thầm một mình
trong giấc mơ phủ làn tóc biếc
anh biêt anh gọi thầm một mình

II

Sự vắng mặt của em và bãi biển mùa đông
thành phố đau từ mỗi cột đèn
mỗi bậc thềm cửa đóng
em đi không nón không áo choàng
mưa tầm tả
những cửa sổ đêm muốn hé ra
nổi loạn
và mắt em mặt trời cỏ hoa với môi anh đằm thắm
và rực rỡ nhớ thương

(1) Bài in trên Tạp chí Thơ năm 2006

 Đỗ Hoàng 

DỊCH:

THƠ CHIA XA

I
Có em như những sớm mai,
Cho anh trở dậy đọc tài Nguyễn Du.
Những câu lục bát buồn ru,
Anh muốn viết tặng nhường như khó làm
Em con tin một địa đàng,
Mà lòng sầu héo đã mang tội đồ.
Anh cố viết những lời thơ
Như câu chuyện cổ bất ngờ gặp nhau.
Khoảng trời cửa sổ nhạt màu,
Một mình anh gọi mơ đau tóc thề!

II

Em đi mùa lạnh biển mê,
Cột đèn, thềm phố tái tê nỗi buồn.
Em đi không nón áo buông,
Mưa tầm tả cửa, đêm tuồng hé ra.
Mắt em trời thắm cỏ hoa,
Môi anh nồng cháy vỡ oà nhớ thương!

Hà Nội ngày 25 - 9 – 2006
Đ - H

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét