Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

Người làm qua một Giáp bộ

                          

              NGƯỜI LÀM QUA MỘT GIÁP BỘ

Hoà Vang

               Đỗ Hoàng có khoảng mươi bài thơ rất hay. Gã đó từng cùng nhiều bạn bè ‘Đứng chật cả đường quan” nhưng chưa kịp  “chết oan” (ý thơ Đỗ Hoàng), mặc dầu cả hai nơi đều đó đánh hết đòn, hết chiêu, ngã vật ra cả rồi đang cố nằm mà thở… thế lại ra châu thổ sông Hồng, hình như có cả một cái gọi là văn minh sông Hồng ( sự giao thoa giữa Kinh Bắc và Thăng Long) đi lang thang mưu sinh kiếm sống ở một giáp bộ (một giáp là 12 theo số tử vi) .
  Gã đã đi và làm việc tận tuỵ ở những bộ đó, và còn làm thừa ra ở những cơ quan chính thống khác nữa như  Uỷ ban toàn quốc Liên hiệp các Hội văn học nghệ thuật Việt Nam, Hội Nhà văn…
  Ấy vậy mà tôi cứ muốn về một Đỗ Hoàng như chỉ cốt về một quê thơ thôi, một thôn làng thơ thôi, có tên Đỗ Hoàng.
  Hoàng viết câu thơ đầu tiên:
    Tôi không muốn làm con người bé nhỏ
    Suốt một đời say với phấn hương
   Đó là khẩu khí của gó khi khoảng 13 – 14 tuổi.
  Gã có một người cha mà gó khụng thể chọn mà cực yêu, cực kính. Ông là lính viễn chinh bản địa được mẫu quốc Phú Lãng Sa huy động sang trời Âu đánh nhau với phát xít Nhật Nhĩ Nam những năm 1938 – 1946, năm hạn 1946 là năm tôi sinh ra (nhà văn Hoà Vang).
  Sau năm 1946 , ông hồi hương và gặp lại vợ mình ở quê cũ sống và làm việc tận tuỵ ở đâu đó kịp sinh ra Đỗ Hoàng.
   Gã học toán lý sư phạm, những thứ nghệ thuật khắc nghiệt không dễ dung thứ. Đương nhiên học thế thì phải dạy. Gã dạy nhiều nơi lắm. Dạy qua từ  lũ ấu trò, giám đốc cốt cán đến sỹ quan quân đội. Gã khẳng khỏi đi lính (bộ đội) và đó viết ra những vần thơ chiến trận mà nói như nhiều đồng nghiệp: “ Mọi thể chế tàn đi nhưng Chinh phụ ngâm Đặng Trần Côn - Đoàn Thị Điểm) và Tâm sự người lính  (tập thơ của Đỗ Hoàng) vẫn còn!”
  
                         VỄ ĐỀ
          Lính ở bờn kia mấy tiểu đoàn
          Vô nhiều đứng chật cả đường quan
         Ngày mai không biết nơi nào đánh?
         Nhất định có người phải chết oan!

       Đỗ Hoàng bắn súng CKC, AK, RPD, 12 ly 7 cao xạ…bắn súng, chỉ huy phân đội cực giỏi.
  Người đó đi qua một giáp bộ chính thống như thế, sao không có quyền đọc thơ. Vì vậy Đỗ Hoàng đọc cho mình nghe những câu thơ tâm huyết, tâm linh của Đỗ Hoàng.
  
     BÊN THÀNH LUY LÂU

Nghìn năm trận mạc về đâu
Chỉ còn lại một Luy Lâu phế thành.
Chỉ còn ngọn cỏ mong manh
Hàng tre cổ tự, cội cành leo nheo.
Chỏng chơ đá gạch, cánh bèo
Kiếm cung dấu ngựa tan theo bụi đường.
Trong chiều phảng phất mơ sương
Người không tên
               đất chẳng hương khói gỡ.
Bá vương mộng mị tàn đi
Thành xưa một chỗ để ghi nhớ rằng…
  
                Thế thì tôi đã tin một Đỗ Hoàng là một miến quê thơ mà tôi muốn tỡm về để chia sẻ và cảm phục!
                                           Hà Nội năm 2003
                                              H - V


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét