Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Thơ Quảng Bình - Thời tuyến lửa - Thơ Vĩnh nguyên

Thơ Quảng Bình - Thời tuyến lửa - Thơ Vĩnh Nguyên

Thứ bảy - 10/05/2014 13:38

Thơ Quảng Bính đánh Mỹ - Thơ Vĩnh Nguyên

 Thơ Quảng Bình chống Mỹ có hai thế hệ (ở đây chỉ nói đến những nhà thơ sống , viết trưởng thành trên quê hương Quảng Bình.) Còn các nhà thơ quê Quảng Bình thì sống và viết cở khắp đất nước rất nhiều.
   Thệ hệ đàn anh là Nhà thơ Xuân Hoàng, Dương Tử Giang, Hải Bằng, Hà Nhật, Nguyễn Văn Dinh, …Họ là những người sáng lập Hội Văn nghệ Quảng Bình. Thế hệ thứ hai là Nhà thơ Trần Nhật Thu, Lâm Thị Mỹ Dạ, Lê Thị Mây, Hoàng Vũ Thuật, Hải Kỳ, Văn Lợi, Vĩnh Nguyên (Vinh Nguyễn), Đỗ Hoàng. Họ là những hội viên kế tiếp có mặt trong thơ tuyển Quảng Bình năm 1964 – 1974 và Thơ tuyển Quảng Bình năm 1972. Những người sống và viết, trưởng thành – thành danh ngay trên quê hương!
 Thơ họ gắn cái chung với cái riêng. Trách nhiêm vụ công dân và trách nhiệm thi sỹ là một. Bây giờ đọc có thể có người không thích, nhưng một thời họ đã sống và viết như thế cùng dân tộc kháng chiến!
Xin giới thiệu nhà thơ Vĩnh Nguyên (Vinh Nguyễn)
vannghecuocsong.com

     Nhà thơ Vĩnh Nguyên


Vĩnh Nguyên



CÁC ANH ĐI THẮP BÌNH MINH

Các anh ra đi
Khi ánh chiều dọi đỏ
Khi cửa sông hun hút sương giăng
Tôi nhìn theo các anh
Bỗng thấy hoàng hôn xuống chậm
Lòng tôi trải theo bờ sóng tím
Mắt tìm về các anh
Lòng gọi không vang thành tiếng
Cho đến khi sóng nắng khuất dần

Cho đến khi đàn vạc kêu đêm
Nơi các anh đi qua
Cửa sông xòe hình cánh phểu
Nơi cái chết còn nấp náu...

Đêm nay tôi không sao chợp mắt
Nghĩ về các anh
Nghĩ người đi chẳng hề bịn rịn
Nghĩ về chiếc yếm áo sờn qua nắng mưa
Nghĩ cột nổ cách mạn tàu mấy mét?
Nghĩ ngày mai có thể nào chia cách?

Cửa biển sớm nay gió lồng lộng thổi
Các anh đi thắp bình minh trở lại!



NGỌN LỬA

Em ngủ
Quyển sách gối đầu nâng giấc em ngoan
Anh nhìn em ngủ
Đôi tay trần trắng trong

Tối nay em ngủ sớm
Anh bảo cả nhà đi đứng nhẹ nhàng
Thương em theo trường sơ tán
Thứ bảy chiều nay em mới đạp xe về

Nhưng em tôi không thể nào dậy nữa
Giặc Mỹ lẻn vào
Lúc hai giờ khuya
Đêm tháng tư êm mát đầu hè

Nhưng em tôi không thể nào dậy nữa
Ôi em tôi
           mới đây thôi
                         với đôi tay trần trắng trong màu sữa
Giờ biến thành màu than
Mái tóc em- mảng cỏ sém vàng

Em ngủ?
- Không! Em là ngọn lửa!



GIÁ KHÔNG CÓ LOẠT BOM NGÀY ẤY

Giá không có loạt bom ngày ấy
Thì đến nay có thể mẹ đương còn
Mẹ cuốc xới chăm nom vườn tược
Với đôi tay như lưỡi hái lưỡi liềm

Giá không có loạt bom ngày ấy
Ngôi nhà tranh cột táu chôn sâu
Mưa đâu dễ thác xô sập mái
Lũ mối ranh gặm nhắm cũng còn lâu

Giá không có loạt bom ngày ấy
Ngôi nhà mình ấm cúng biết bao
Tiếng trẻ khóc tiếng bà nựng cháu
Con dâu hiền chén nước miếng trầu trao

Giá không có loạt bom ngày ấy
Còn mẹ cho con được đỡ đần
Đời sống khó hàng ngày bao nỗi
Lo toan dồn từng sợi tóc hoa râm

Giá không có loạt bom ngày ấy.

 

       CẦU PHAO

Những tiếng động dồn dập như một trận công đồn
Sông uốn võng đỡ nhịp chuyển rung của sắt
Không phải bom gầm- Tiếng cầu phao trong đêm dạo nhạc!

Ôi chiếc cầu quê hương
Một sáng bom thù cắt nhịp
Chia đôi dòng sông...

Trên dòng sông
Những đôi tay trần cháy nắng
Những tảng ngực đè lên mặt sóng
Những tảng ngực kéo dài theo hình đất nước!

Từng đoàn xe rú ga vững chãi qua cầu
Anh qua cầu phao
Em qua cầu phao
Đất nước qua cầu phao
                                    đi vào tuyến một
Ta hiểu sức ta- Sung sức tự lâu rồi...

Xin chào o dân quân mắt sáng long lanh
Em là ngôi sao đẹp nhất
Đêm nay
              đứng thức
                               canh cầu!
                                                  12/1968


ĐÊM NÔ-EN

Đêm nô-en anh sống xa em
Nếu có Chúa lỗi đâu tại Chúa
Xẻ niềm riêng góp vào cơn bão lửa
Những ngày này cho ta lớn cao thêm

Đêm nô-en anh sống xa em
Nếu có Chúa lỗi đâu tại Chúa
Quân kính Chúa đang tâm phản Chúa
Mang đạn bom cát cứ phân miền

Đêm nô-en anh sống xa em
Nếu có Chúa lỗi đâu tại Chúa
Với điều này loài người biết rõ!

Đêm nô-en anh sống xa em
Đêm căm giận đạn lên nòng súng
Chúng ta xa nhau hai đầu chiến trận
Loạt đạn tìm thù sẽ nối niềm riêng
                                             Hà Nội, Noel 1972


NÔNG TRƯỜNG MÙA TRĂNG ANH TRỞ LẠI

Anh ăn với em một trái dâu đồi
Trái chín mùa trăng anh trở lại
Ba mươi tuổi anh vụng về biết mấy
Quả lăn tròn ướt tím lòng tay

Muốn nói cùng em sau bấy nhiêu ngày
Cho ta được một chiều thong thả
Chiều miền rừng nắng mềm như lụa
Một miền xanh sóng lá bờ mây

“Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây...”
Bởi bè bạn chưa về đông đủ
Hoa bông trang triền đồi cháy đỏ
Như nói bao điều về những ngày qua...

Đáy mắt em là bể biếc non xa
Anh nghĩ về mùa trăng bên thương bên nhớ
Trăng treo nhành khô trăng úa
Là mùa trăng bom lửa vùng rừng...

Đỉnh núi Đá Đen bom bạt ba phần
Ngôi miếu cổ tụt đi góc mái
Vệt xe lăn cỏ khâu chưa kín lối
Dòng suối Sen thắm một đường hào...

“Kể chi anh những ngày ấy gian lao...”
Lời em nói một làn gió tím
Ngô ngã quả phơi dâu đồi thì chín
Cho nắng chiều bịn rịn những lùm cây...

 

HẢI ÂU

Mỏng manh như chiếc lá thôi
Mà không rớt giữa cao vời- cánh chim
Chim bay đất mở rộng thêm
Cho dài hoa nắng về miền quê xa
Bao ngày đất nổi phong ba
Bao ngày đạn bắn chuyền qua bao ngày
Hải Âu dâng sóng lên mây
Tiếng thanh như lọc chất đầy không gian!
                                
           Biển Đông Bắc,1971
                   V - Ng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét