Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

Thơ một lứa bên trời Quảng Bình - Thơ Quảng Bình đánh Mỹ - Thơ Hà Nhật 


 Thơ Quảng Bình chống Mỹ có hai thế hệ (ở đây chỉ nói đến những nhà thơ sống , viết trưởng thành trên quê hương Quảng Bình.) Còn các nhà thơ quê Quảng Bình thì sống và viết cở khắp đất nước rất nhiều.
   Thệ hệ đàn anh là Nhà thơ Xuân Hoàng, Dương Tử Giang, Hải Bằng, Hà Nhật, Nguyễn Văn Dinh, …Họ là những người sáng lập Hội Văn nghệ Quảng Bình. Thế hệ thứ hai là Nhà thơ Trần Nhật Thu, Lâm Thị Mỹ Dạ, Lê Thị Mây, Hoàng Vũ Thuật, Hải Kỳ, 
Văn Lợi, Vĩnh Nguyên (Vinh Nguyễn), Đỗ Hoàng. Họ là những hội viên kế tiếp có mặt trong thơ tuyển Quảng Bình năm 1964 – 1974 và Thơ tuyển Quảng Bình năm 1972. Những người sống và viết, trưởng thành – thành danh ngay trên quê hương!
 Thơ họ gắn cái chung với cái riêng. Trách nhiêm vụ công dân và trách nhiệm thi sỹ là một. Bây giờ đọc có thể có người không thích, nhưng một thời họ đã sống và viết như thế cùng dân tộc kháng chiến!
Xin giới thiệu nhà thơ Hà Nhật
vannghecuocsong.com

                        
                       


  THƠ HÀ NHẬT

Nhà thơ Hà Nhật nổi tiếng với bài thơ được phổ nhạc công chúng quen gọi là “Nhổ neo ra khơi”. Thức ra đó là bài thơ “Tâm tình người thủy thủ” được nhác sỹ Hoàng Vân phổ nhạc từ thập kỷ 60 thế kỷ trước. Đến hôm nay vẫn được mọi người hát. vannghecuocsong.com xin giới thiệu chùm thơ của Nhà thơ



 Đêm ở Quảng Bình nghe dân ca
 
 

Có lẽ bởi em đang đi đò qua sông
Cho lòng anh chòng chành những sóng
Đêm Quảng Bình bốn bề cháy bỏng
Xanh bốn bề lân tinh

Em đang qua cầu nào cho nón gió bay
Cái nhện giăng tơ khiến trời cũng nhớ
Đêm Quảng Bình bốn bề cháy lửa
Xanh bốn bề lân tinh

Em đứng hát nơi góc nào vườn mẹ
Mà tiếng ca hồng một sắc mây
Đêm Quảng Bình bốn bề cháy lửa 
Xanh bốn bề lân tinh

Sẽ không gì có thể giết tôi
Trong đêm tối đã trở nên huyền diệu 
Trong đêm tối đã trở nên yên ả
Người ơi, người ở đừng về...

                                                1969


 Nỗi buồn không trung
 


Cơn mưa này từ rừng ấy về chăng ?
Cơn mưa này từ biển ấy về chăng ?
Cuồn cuộn đỏ sông Hồng tháng Bảy
Một chiếc cầu xe lửa qua sông

Ôi, chiếc cầu xe lửa qua sông
Trong mưa dài thêm dài mênh mông
Những giọt mưa thầm thì gõ cửa
Có chuyến tàu nào về xa đó không ?

Nỗi buồn này là nỗi buồn không trung 
Nỗi buồn này là nỗi buồn mênh mông
Cầu nối chi hai bờ cho cầu thêm đơn độc
Ôi chiếc cầu xe lửa qua sông.

                                                Hà Nội, 1969


 Tình yêu và mối thù

                             Tưởng niệm bạn Hoàng Bình*
                                    tức nhà thơ Xích Bích

Trời Thủ đô sáng ấy rất bình yên
Mây trắng trong như tâm hồn con trẻ
Tôi vô tư ngắm một nhành hoa huệ
Đâu biết quê nhà bom nổ dưới chân anh 

Cho dẫu trăm lần thấy chuyện tử sinh
Cái chết vẫn là điều vô lý
Trời sáng ấy sao xanh, xanh thế
Tưởng không hề xảy ra tội ác dưới mặt trời

Tôi bỗng hiểu giờ đây khi anh đã xa xôi
Con người ta không bao giờ đo hết chiều sâu tình bạn
Không bao giờ ta đi đến tận cùng giới hạn
Tình yêu của ta.

Ôi thế ra
Những ngày đã qua
Với người tôi yêu, tôi yêu chưa đủ !
Với kẻ tôi thù, tôi thù chưa đủ !

                                                1968




THỊ XÃ HOA HỒNG

                   Thời trước chiến tranh, thị xã Đồng Hới có
                        rất nhiều hoa hồng đẹp, tự hào là Thị xã hoa hồng
                                       
                                       
Thị xã đi rồi
Còn để lại hoa thôi
Hoa hồng đỏ, đỏ như nỗi nhớ
Hồng hạnh phúc là hồng vàng, vàng rỡ
Hồng nhung chia tay, hồng trắng đợi chờ...

Một năm rồi
Lại một năm qua
Lại một năm qua nữa
Trong thị xã những ngôi nhà đổ
Một bức tường vỡ đôi...

Nơi ngã tư xưa trẻ nhỏ đến đùa chơi
Một hòm thư treo
                        sần sùi vết đạn
Như người lính không nghĩ mình dũng cảm
Vẫn trầm tư những chuyến thư đi

Nhớ cô bé ngày xưa
Thường gửi những bức thư dài mực tím
Bây giờ nơi sơ tán
Có còn gửi đi những lá thư xa ?

Mùa thu về
Hồng mấy độ ra hoa
Và kỳ lạ, nơi ngã tư bom phá
Đung đưa trong gió
Vẫn long lanh những đóa mắt cười
Tưởng ta đi đến tận cuối đường này
Ta sẽ gặp những con người độ trước
Đất vẫn dịu một màu đất ngọt...

Khi quân thù mang cái chết đi qua
Ta bỗng nhận ra
Những đóa hoa
Đã giúp ta bình tĩnh thế
Tưởng như 
Những đóa hoa nhỏ bé
Đẩy cái chết lùi xa
Tưởng như
Những đóa hoa
Từ đất sinh ra
Là một nửa trái tim ta gửi lại
Là một nửa cuộc đời ta gửi lại
Những ngày ta đi xa
                                  
1968


Lời chúc


Nhân danh hạnh phúc loài người
Chúc tiếng em cười
Trong như hạt mưa
Ngọt như mật ong
Và nồng say như rượu mạnh

Chúc cho dưới mỗi bước em đi
Nở một đóa hoa hạnh phúc

Chúc lòng em trong sáng như trăng 
Thơm như sen thơm mùa hạ

Chúc cho tiếng hát của em
Như tiếng chim gọi mùa xuân trở lại

Chúc bầu trời soi trong mắt em
Có chim én mùa xuân và chim câu cánh trắng

Chúc ngày vui của em
Dài mãi với tóc em

Chúc những giấc mơ em gặp từng đêm
Đều khiến em cười
Tiếng cười vui 
Khiến kẻ tội đồ cũng quên ngày khổ ải.

                                                1963



Cây dương


Cây dương trước cửa nhà tôi
Tháng ngày reo mãi bao đời lá tuôn
Cha tôi xưa bảo dương buồn
Nghe như tiếng khóc từ phương xa vời
Hôm nay tôi thấy dương cười
Nghe như tiếng hát của người tôi yêu

Mỗi lần nghe tiếng dương reo
Thương cha chưa biết một chiều dương vui

                                                1963
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét