Hiện tượng tâng bốc thơ của giới chức Việt Nam
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2012-08-25
Trong
nhiều năm qua nền văn học Việt Nam không xuất hiện một tập thơ xuất sắc
nào, có lẽ đó là lý do để người ta chú ý đến một tác giả khi tác phẩm
của ông hay bà ta gây sự chú ý của dư luận qua một số bài viết ồn ào,
vượt quá sự chừng mực của một bài phê bình văn học.
Tác
phẩm đang gây tiếng động và được soi dưới nhiều khía cạnh mà phần tiêu
cực áp đảo mọi cố gắng nhằm đưa nó lên ngang hàng với những danh tác thế
giới. Đó là tập thơ viết về núi non Yên Tử của ông Hoàng Quang Thuận.
Hay đến lạnh người
Hay đến lạnh người
Tác
phẩm “Thi Vân Yên Tử” là một tập thơ được nhiều văn nghệ sĩ, phê bình
gia cho là mang đậm chất Thiền gồm những bài thơ đường luật được sáng
tác bởi Giáo sư TS Hoàng Quang Thuận. Ông Thuận là viện trưởng của một
viện khoa học thông tin cấp nhà nước chứ không phải là một người kiếm
sống bằng nghề làm thơ hay ít ra sáng tác thơ như một thúc bách của tâm
hồn.
“Thi
Vân Yên Tử” bắt đầu gặp sóng gió khi Tạp chí Nhà Văn tổ chức buổi hội
thảo mang tên “Hoàng Quang Thuận với non thiêng Yên Tử” với những bài
tham luận khen ngợi hết mức từ cửa miệng của những người như Dương Kỳ
Anh, Hữu Thỉnh, Hữu Ước, Nguyễn Hữu Sơn, Nguyễn Trọng Tân, Đỗ Ngọc Yên,
Nguyễn Văn Dân, Hữu Việt, Ngô Văn Phú, Hoàng Hữu Đản….
Những
chức sắc trong giới ngoại giao và tuyên huấn cũng có mặt trong buổi hội
thảo như các ông Nguyễn Di Niên – nguyên Bộ trưởng Bộ Ngoại giao; ông
Nguyễn Thanh Sơn – Thứ trưởng Bộ ngoại giao; PGSTS Nguyễn Hồng Vinh –
Chủ tịch Hội đồng LLPB VHNT Trung ương; TS Lê Thị Bích Hồng – Vụ phó Vụ
Văn hóa Văn nghệ, Ban Tuyên giáo trung ương; Trung tướng, nhà văn Hữu
Ước.
Nhà thơ Hữu Thỉnh, chủ tịch Hội Nhà Văn khen nức nở một trong những bài thơ của Hoàng Quang Thuận rằng “Đây
là bài thơ tiêu biểu cho hai bút pháp thiêng liêng hóa và đời thường
hóa, nhân vật trong bài thơ này phải là người tu đắc đạo mới lấy trăng
thay cho giường chiếu mà không sợ phàm tục, nhìn thấy trong trăng còn
nhiều trăng nữa, tức là qua một vật mà nhìn thấy cái vô biên của vạn
giới.”
Còn nhà thơ Dương Kỳ Anh, cựu Tổng Biên tập báo Tiền Phong thì nhận xét:
“Khi
tôi đọc lại những tập thơ của Hoàng Quang Thuận để tìm những
câu thơ hay cho tập sách mà tôi đang tuyển chọn, tập “Những câu
thơ hay đến lạnh người” (tuyển chọn thơ hay Đông, Tây, kim, cổ),
trong tôi bỗng ngân lên:
... Sớm cưỡi mây chơi cùng non biếc
Đêm về bến nghỉ lót trăng nằm
Tiếng sáo thiền ca vui bất tận
Ngập tràn Yên Tử trăng trong trăng...
Đêm về bến nghỉ lót trăng nằm
Tiếng sáo thiền ca vui bất tận
Ngập tràn Yên Tử trăng trong trăng...
Quả là những câu thơ hay đến lạnh người, những câu thơ nằm trong tiềm thức của tôi, tôi đã thuộc lòng, những câu thơ mà tôi đồ rằng nó đã nhập vào Hoàng Quang Thuận như người ta nhập đồng.Nhà thơ Dương Kỳ Anh
Quả
là những câu thơ hay đến lạnh người, những câu thơ nằm trong
tiềm thức của tôi, tôi đã thuộc lòng, những câu thơ mà tôi đồ
rằng nó đã nhập vào Hoàng Quang Thuận như người ta nhập đồng.
Bởi khi đọc lại các bài cổ thi của các nhà thơ Việt Nam, các
bài thơ của các nhà thơ đời Đường... Tôi khó mà phân biệt đâu
là xưa, đâu là nay, đâu là cổ, đâu là tân, nó như là một sự ám
ảnh của tâm linh.”
Hình
như sợ không đủ “công năng” minh họa cái huyền bí cho thơ của Hoàng
Quang Thuận, Dương Kỳ Anh đem gia phả của nhà thơ ra để thuyết phục
người đọc khi viết:
“Đến
nhà Hoàng Quang Thuận ở Sài Gòn tôi mới biết, vợ anh chị
Phạm Thị Kim Thanh là hậu duệ hoàng tộc nhà Nguyễn, còn Hoàng
Quang Thuận (sinh năm 1953 ở Quảng Bình) là cháu mấy đời một
thái y nổi tiếng thời Nguyễn.”
Chưa
hết Dương Kỳ Anh làm cho người đọc bài viết của ông xấu hổ lây khi ông
nhảy cóc sang khen cô con dâu của tác giả, một thiếu nữ Thái Lan lấy con
của nhà thơ mà sắc đẹp của cô lại... trôi tuột vào thơ của cha chồng!
Dương Kỳ Anh viết:
“Hôm
cưới con trai đầu của anh từ Mỹ về, cả hội trường vỗ tay rào
rào khi cô dâu và chú rể xuất hiện. Cô con dâu người Thái Lan
đẹp như hoa hậu làm vợ chồng tôi cứ ngây ra nhìn...
Và, tôi liền nhớ tới bài thơ Núi ngọc mỹ nhân của anh:
Mây ôm người ngọc đang say ngủ
Mình trần mây trắng Ngọc mỹ nhân
Có phải ngàn năm say thiền mộng
Thần tiên đâu biết có cõi trần.”
Mình trần mây trắng Ngọc mỹ nhân
Có phải ngàn năm say thiền mộng
Thần tiên đâu biết có cõi trần.”
“Thi
Vân Yên Tử” tuy nhiên không vì sự có mặt của những nhân vật vừa nói hay
những lời khen hợm hĩnh mà được nâng lên một tầm cao khác, cao hơn giá
trị thật của chính nó. Lý do khiến nó bị phê phán, thậm chí lên án có
nhiều nhưng thấy rõ nhất là bản thân nó quá dở, dở đến nỗi rất nhiều văn
nghệ sĩ cho là nó không phải là thơ, nhất là thơ mang tâm thức Thiền
như tác giả tự nhận.
Nhận xét về mức độ dở của tập thơ “Thi Vân Yên Tữ” nhà phê bình văn học Trần Mạnh Hảo thẳng thắn:
“Tôi
thấy rằng thơ của ông Hoàng Quang Thuận mà tôi đã đọc hết hai tuyển tập
là Thi Vân Yên Tử và Hoa Lư Thi Tập tôi thấy thơ ông hình như không có
bài nào đáng gọi là thơ cả.Ông này chưa biết một bài thơ luật Đường như
thế nào. Niêm luật không biết và viết ngang phè phè. Ông viết theo kiểu
thấy con kiến thì tả ngay con kiến và nói gọn lại nó là thứ thơ con
cóc.”
Cả một hệ thống truyền thông đua nhau xưng tụng
Hiện tượng cả một hệ thống báo chí ngợi khen một tập thơ tầm thường làm cho người ta thấy lạ lẫm và ngạc nhiên. Từ ngạc nhiên đi đến tìm hiểu và chống đối khi phát hiện ra lắm chi tiết lố bịch. Không ai có thể tưởng tượng được rằng hàng trăm cơ quan truyền thông lớn và khô khan trong vấn đề văn nghệ như báo Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, Công An Nhân Dân, Văn Nghệ, Văn Nghệ Trẻ, Văn Nghệ Quân Đội, An Ninh Thủ Đô, Hà Nội Mới, Đài Truyền Hình Việt Nam, Đài Tiếng Nói Việt Nam, Đài Truyền Hình Hà Nội, và nhất là Tạp Chí Nhà Văn…đua nhau viết những bài xưng tụng nhà thơ một cách dị thường.
Cả một hệ thống truyền thông đua nhau xưng tụng
Hiện tượng cả một hệ thống báo chí ngợi khen một tập thơ tầm thường làm cho người ta thấy lạ lẫm và ngạc nhiên. Từ ngạc nhiên đi đến tìm hiểu và chống đối khi phát hiện ra lắm chi tiết lố bịch. Không ai có thể tưởng tượng được rằng hàng trăm cơ quan truyền thông lớn và khô khan trong vấn đề văn nghệ như báo Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, Công An Nhân Dân, Văn Nghệ, Văn Nghệ Trẻ, Văn Nghệ Quân Đội, An Ninh Thủ Đô, Hà Nội Mới, Đài Truyền Hình Việt Nam, Đài Tiếng Nói Việt Nam, Đài Truyền Hình Hà Nội, và nhất là Tạp Chí Nhà Văn…đua nhau viết những bài xưng tụng nhà thơ một cách dị thường.
Giải thích việc này nhà phê bình Trần Mạnh Hảo cho biết:
“Phải
nói rằng rất là lạ khi ông này làm thứ thơ giả, thơ ăn cắp như vậy
nhưng lại được Đài Truyền Hình Việt Nam làm hàng chục bộ phim ca tụng
thơ ông ấy là thơ thiền hiện đại. Nói tóm lại cả ba thi hào dân tộc là
Nguyễn Du, Nguyễn Trãi và Hồ Xuân Hương cũng chưa bao giờ được một phần
mười cái vinh dự lên Đài Truyền Hình Việt Nam nhiều như ông Hoàng Quang
Thuận.
Ông
ta là Viện Trưởng Viện Khoa Học Viễn Thông nhưng lại được Hội Nhà Văn
tổ chức hội thảo tác phẩm Thi Vân Yên Tử của ông ta lại có rất nhiều
người tên tuổi xúm vào khen ông ta là thơ hay đến lạnh cả người. Tôi
thấy đây là một hiện tượng tiêu biểu của nền văn hóa Việt Nam đã xuống
dốc đến tận đáy, tức là những kẻ rơm rác, những kẻ ma giáo nhất, lưu
manh nhất được tung hô là thiên tài.”
Không
những tài năng làm thơ của ông không được người đọc chấp nhận Hoàng
Quang Thuận còn bị cáo buộc là ăn cắp ý tưởng trong cuốn sách mang tên:
“Chùa Yên Tử, Lịch sử - truyền thuyết di tích và danh thắng” của tác giả
Trần Trương, Trưởng Ban quản lý Yên Tử. Sự phát hiện này do một người
bạn của Hoàng Quang Thuận là luật sư Nguyễn Minh Tâm phân tích qua bài
viết công phu mang tựa “Thi Vân Yên Tử được sao chép từ đâu?”
Luật
sư Tâm đã mang ra 15 bài viết trong cuốn sách của tác giả Trần Trương
tả những cảnh sắc và nét đẹp của chùa Yên Tử và so sánh tất cả các ý đó
được ông Hoàng Quang Thuận xào nấu lại thành 15 bài thơ trong tuyển tập
của mình.
Như vậy trong giới văn chương người ta gọi là đạo văn. Trong giới giang hồ, xã hội đen gọi là ăn cắp.
Ông
Thuận không ngừng lại ở Hà Nội và Sài Gòn, ông muốn mang tác phẩm của
ông đi xa hơn, xa tới tận Thụy Điển, vào ngay văn phòng của giải Nobel
bằng tác phẩm mà ông vay mượn ý tứ từ người khác ấy. Nhà thơ Trần Mạnh
Hảo kể những câu chuyện có liên quan đến dự tính cao cả này:
Chính đài truyền hình Việt Nam đã tiếp thị đến tận cùng cho ông Thuận đưa cuốn thơ không phải là thơ ra để lừa người dân Việt Nam để bán lấy số tiền khủng khiếp như vậy. Ông ta đã thu hàng trăm tỷ đồng bằng cú lừa do đài truyền hình Việt Nam tiếp thị.
Nhà phê bình Trần Mạnh Hảo
“Ông
Thuận muốn trở thành người Việt Nam đầu tiên lãnh giải Nobel văn
chương. Ông ấy đưa tập thơ ăn cắp của ông ta được in rất đẹp và trong
lời ông nói trong một băng video mà tôi nghe khi nó được phát trên đài
truyền hình Việt Nam thì ông ấy nói như thế này: Tôi và trung tướng Hữu
Ước làm 10 đêm thơ về Thi Vân Yên Tử ở Hà Nội và đã thu được 32 tỷ đồng.
Con
số khủng khiếp vô cùng vì ông này kết hợp với ông Hữu Ước là một tướng
công an thì nó thành một siêu quyền lực. Tất cả các đại gia ở Hà Nội và
Sài gòn đều sợ hãi hai ông này. Ông Thuận từng tuyên bố Bộ chính trị và
Thủ tướng chính phủ hầu như đều nằm trong tay ông ta. Vậy ông ta là
người khuynh đảo cả chính trường Việt Nam. Cả ban Lãnh đạo đảng Cộng sản
Việt Nam, ông ta tuyên bố như vậy.
Trong
nhà ông ta chụp hình với tất cả các đời Tổng Bí Thư và vì vậy ông ta và
ông Hữu Ước đi dọa các đại gia thì họ bắt buộc phải đi dự đêm thơ của
ông. Hơn thế họ phải nịnh ông ta bằng cách mua các cuốn thơ ấy thay vì
giá 2 trăm ngàn thì họ trả hai trăm triệu!”
Đài
truyền hình Việt Nam là nơi có công mang thơ ông Hoàng Quang Thuận đi
rất xa. Rất nhiều bài viết núp dưới dạng phim tài liệu và phóng sự để ca
tụng tập thơ “Thi Vân Yên Tử” của ông Thuận . Một trong những lời ca
ngợi ấy được thấy trên Youtube:
"“Thi
vân yên tử” là những giòng cảm xúc bằng thơ được khơi nguồn từ những
bước chân thành của Hoàng Quang Thuận đến vùng đất Phật Việt Nam, tông
phái Trúc Lâm và từ thiền cảnh này công năng ẩn tánh đã cảm ứng tâm hồn
khoa học ngoại đạo bỗng chốc trở thành thi sĩ: Sơn lâm kỳ thú cảnh thần
tiên/Vượt chín tầng mây tới cõi thiền… đó chính là một trong những căn
duyên mà thơ Hoàng Quang Thuận cảm xúc với danh sơn Yên Tử."
Nhận
xét về những bài viết vượt qua sự thật, vượt qua điều mà tập thơ thực
sự ẩn chứa của đài truyền hình VTV, nhà phê bình Trần Mạnh Hảo phê phán:
“Chính
đài truyền hình Việt Nam đã tiếp thị đến tận cùng cho ông Thuận đưa
cuốn thơ không phải là thơ ra để lừa người dân Việt Nam để bán lấy số
tiền khủng khiếp như vậy. Ông ta đã thu hàng trăm tỷ đồng bằng cú lừa do
đài truyền hình Việt Nam tiếp thị. Tôi hỏi Đài truyền hình Việt Nam có
còn là một đài truyền hình tử tế hay không? Hay chỉ nằm trong tay những
con buôn chính trị, kinh tế và văn hóa?"
Thơ
hay thường không được chấp nhận nhanh như tác phẩm đầy tranh cãi này.
Thơ hay lại càng khó bán với cái giá như ông Thuận thú nhận. Phía sau
những bài thơ ấy là ân oán giang hồ, là những thỏa thuận đen tối của các
thế lực ngầm đang quản thúc và khống chế các ngòi viết lương thiện.
Có
một lý do để bênh vực cho những bài viết đang bị cáo buộc là rẻ tiền và
táng tận lương tâm nhằm quảng cáo cho tập thơ đó vì nhận thức về cái
hay trong thơ của những người viết bài quá khác biệt với những quy tắc
phổ quát trong cảm nhận thẩm mỹ thi ca. Nếu sự khác biệt này có thể xem
là sáng tạo, thì sự sáng tạo nhằm kiếm tiền ấy tinh vi lắm vì chúng
không bị mang tiếng hối lộ, một tội danh có thể mang đến án tù hình sự.
Nhưng
nếu kiếm tiền bằng cách này thì chính thơ ca sẽ bị mang vào tù không có
ngày ra, và phải chăng đây chính là hình phạt nặng nề nhất cho những ai
đang sống về nghề viết lách?
Nguồn: RFA Việt ngữ.
Nguồn: RFA Việt ngữ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét