Thơ Vũ Anh Vũ (Vũ Hiển)
Thứ hai - 08/12/2014 10:59Nhà thơ Vũ Anh Vũ (Vũ Hiển)
THƠ VŨ ANH VŨ (VŨ HIỂN)
Lts: Nhà thơ VŨ ANH VŨ tên thật là Vũ Hiển. Ông quê ở Hải Phòng, đã từng là bộ đội tham gia chiến đấu nhiều chiến trưừng. Thương binh sọ não! Ông tốt nghiệp trường Đại học Viết văn Nguyễn Du năm 1992. Hiện sống và viết tại Hải Phòng. Thơ ông mang đậm chất truyền thống, giản dị nhưng lắng sâu. Xin giới thiệu chùm thơ mới của ông!
vannghecuocsong.com
TƯỢNG LÊ CHÂN
Mỗi sáng một đầu xuân
Đến thăm đền Lê Chân
Những cầu lòng thành thật
Những nguyện trong cõi trần.
Khói hương không che khuất
Mặt ngời trí, dũng, nhân
Mắt người như vẫy gọi
Lũ cháu con đến gần.
Tóc vấn hình vành khăn
Cổ thon kiêu ba ngấn.
Người không phải thánh thần
Sao hào hùng trăm trận!
Môi như còn tàng ẩn
Những lời ru ngọt ngào
Trán dường như vô tận
Có một trời trăng sao.
Và đôi tay, đôi tay
Dịu dàng bàn tay mẹ
Đong muôn nỗi vơi đầy
Sẻ chia cùng nhân thế.
Dáng người là dáng mẹ,
Nào phải đâu thánh thần
Giận tà hờn nô lệ
Người hóa thành Lê Chân!
(*) Bài in trên Tạp chí Nhà văn số 2 tết Quý Tỵ năm 2013
CHỌI TRÂU
Này đến mà xem hội chọi trâu.
Chẳng thù không oán chúng giềng nhau
Đươch thua tuốt tuột đều thui tái.
Dâng lễ tế thần chúng biết đâu!
KINH HỒNG
Từ nghe reo kinh biển
Bướm vẫy áo lụa vàng
Dăm giọt buồn qua lá
Chuỗi hạt lần chậm thu
Từ nghe buồn xuống đá
Hương trà thấm đầu môi
Dăm mặt trời biệt dạng
Nở từ trong võng đồi.
Từ nhớ chiều đồng xanh
Ngắt bóng hồng quăng đi
Người tìm về kinh cũ
Nhặt dăm sợi buồn về!
Tà áo phết dưới trời
Nhện hồng nhẫn giăng tơ
Sợi kinh chiều rớt xuống
Môi đọng máu bệ thờ!
THU HÀ NỘI
Chiều thu Hà Nội thướt tha
Gió reo trong nắng cây nhòa ánh tươi
Trong veo một ánh mây trời
Nón ai thấp thoáng đáng người cố đô.
Gióng lên một tiếng chuông chùa
Nghe như vang cả nghìn thu vọng về!
CHÂN DUNG TỰ HỌA
Trẻ chi mà già chi
Rượu say rồi nói khoác
Tiền là bạc lắm khi
Nợ đời không cần nhắc
Tháng ngày lam lũ sống
Rảnh rỗi nhắp vài chung
Dở hay lời phải trái
Ngôn luận bàn lung tung
Lợi danh ai chẳng hám
Riêng ta trời là vung.
Ếch quen ngồi đáy giếng
Vùng vẫy lắm coi chừng!
Văn cũng không bằng vẻ
Tài cũng chẳng bằng tiền
Hấp hấp rồi dở dở
Đại dại lại điên điên!
Câu thần chen câu vụng
Thơ thẩn lẫn dại khờ
Áo cơm trời rẻ rúng
Tình riêng vẫn ơ hờ.
Cần tìm mau con vợ
Sửa túi cùng nâng khăn
Cho dù là cái nợ
Mặc xác ta cóc cần!
XUÂN
Xuân đến ư em! Sao trẻ thế?
Phập phồng rạo rực ngực non tơ
Môi đỏ mắt xanh tà áo biếc
Ta bỗng ngẩn ngơ hóa bất ngờ.
Ta nay đã ngoại sáu mươi xuân
Màu sắc âm thanh rất thấy gần
Một nét xuân em nhìn tận mặt
Cho lòng xao xuyến chí phân vân
Thôi nhé! Xa nhau biệt một lần
Ta còn khao khát cái “tần” xuân.
Bao giờ trở lại hôn trên má
Hưởng cạn mùi xuân, cạn dáng xuân!
V - H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét