Tập thơ Tâm sự người lính bị cấm 20 năm
Thứ ba - 30/04/2013 13:59TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH TẬP THƠ BỊ CẤM CỦA ĐỖ HOÀNG (trích phần 4)
Tôi viết tập thơ Tâm Sự người lính cách đây đã hơn 40 năm, và Nhà xuất bản Văn học in và bị cấm cách đây cũng đã gần 20 năm (1996).
Tập thơ là tiếng nói của người lính và nhân loại lên án chiến tranh của loài người luôn luôn xảy ra mà không có cách gì ngăn cản được. Suốt 40 năm nay, sau cuộc chiến ở Việt Nam, chiến tranh lại xảy ra khắp mọi nơi trên trái đất: Vùng Vịnh, Apganstan, Chernia, Nam Tư nay lại sắp sửa xảy ra ở Nam Bắc Triều Tiên. Đau buồn không thể nói. Xin post lên một số bài trong tập đó!
QUA LUỸ THẦY CẢM TÁC
*
Thành gạch hoàng tàn rêu xám xanh,
Xa rồi Trịnh – Nguyễn thưở phân tranh.
Mà sao hơi máu còn trong đá?
Bốc bụi mờ giăng phủ kín thành!
27 – 11 – 1973
**
Thế kỷ xưa rồi ưa chém nhau.
Để lính ra ma chẳng có đầu.
Để máu ngoài kia làm biển xám.
Trở trời cho vạn trái tim đau!
27 – 11 – 1973
THƠ VÀ MÁU
Giết nhau là chuyện của người!
Tình thương là của thơ tôi buổi đầu.
Rồi đây không biết về sau,
Thơ tôi có nhuốm một màu máu không?
MẸ ĂN XIN
Gạo nhà Mẹ hết lâu rồi,
Mẹ ăn xác sắn ngùi ngùi cho con.(1)
Mẹ ơi nhận lấy vài lon,
Ngày mai đơn vị con còn đi xa.
Mẹ nhìn lòng nghẹn mắt nhoà.
Rét run tay gậy thân già hụt hơi
Xiêu xiêu bóng Mẹ xa rồi
Thóp thoi chiếc lá vàng rơi giữa chiều!
3 -1972
(1) Bã sắn – Tiếng miền Trung.
NGHĨ VỀ CUỘC ĐỜI HÔM NAY
Cuộc đời hôm nay,
Loài người hôm nay.
Như trái tim ta
Trái tim bị cực hình của viên đạn đời luôn cấu xé!
Như trái đất này
Những đại dương rơi lệ.
Mặt trăng kia biến thành con mắt hờn căm.
Bọn lái súng buôn người đánh mất trái tim,
Lũ thương nhân châu Âu quỷ cuồng đốn mạt,
150 triệu người, một phần ba dân số châu Phi bị diệt (1)
Một cái tang chung cho nhân loại nghìn đời!
Bọn đao phú hoàn cầu hoành hành trăm nơi.
Chúng lấy chiến tranh, chém giết làm mục đích sự sống.
Hàng mua là tuỷ xương máu lính,
Huyết đồng loài vấy đó những bàn tay!
Nghĩ về cuộc đời hôm nay!
Những ước mơ nhân ái đã lụi tàn trong lửa bỏng.
Những khoảng không gian đen lấp dần những khoảng không gian trắng.
Lỗ ruồi cò súng bắt tầm mắt nhìn con người phải nhìn qua.
Ca ngợi cuộc chiến điên cuồng của sự thật cuộc đời này ư?
Người lính chỉ kéo dài thêm cần quy lát.
Ca ngợi cuộc huỷ diệt hành tinh tang thương này ư?
Người lính chỉ tự đứng trên thân xác mình mà hát.
Tất cả những lời ca lại chém giết lại mình!
Tôi đã hành quân dã chiến dưới đáy cuộc đời lớp lớp chiến binh.
Mới nhìn rõ trái tim đen ngòm hơn họng súng.
Mới biết chẳng có gì tốt đẹp như những triết lý rơm nghìn đời mộng tưởng.
Mỗi một ngày trái tim thêm nỗi đau thương!
Nghĩ về cuộc đời hôm nay
Người lính không thể dửng dưng.
Không thể hướng nòng súng mình theo những lời giả dối.
Không thể dại khờ hành quân đi tới
Tử địa chiến trường bờ vực của chiến tranh!
Năm tháng, đời người
Cuộc sống bới tung lên.
Ta lẫn lộn điều điên và lẽ thiệt.
Ta dại khờ cả tin vào những lời mà ta chưa nhận biết
Ta đã cười khi trái tim đau!
Cái đích tận cùng nào ai hiểu gì đâu!
Khi cái ác tàn hoả thiêu điều thiện.
Khi cái ác trộn lẫn nỗi buồn, niềm vui ghét căm, yêu thương và ý niệm
Bao người lính đang hành quân đến vực thẳm chiến trường!
Nghĩ về cuộc đời hôm nay
Lời cảnh báo cho những kẻ lính trơn!
2 -1973
(1) Thế kỷ XVIII bọn thương nhân châu Âu đã tàn sát 150 tiệu người châu Phi trong các cuộc buôn bán nô lệ
SỰ THẬT CHIẾN TRANH
Cuộc đời lính
Nào có ra thớ gì đâu!
Thằng cha cầm quyền nào cũng hô hào cổ động.
Xui bẩy loài người quăng cuộc sống,
Lao vào chém giết tang thương!
Tôi đã đi đến tận cùng của cuộc chiến tranh
Đã thấy mũi viên đạn đồng kia nhọn sắc như một luồng ác ý
Khẩu súng lạnh xuyên ngang ngàn thế kỷ,
Giữ cuộc đời bao mớ triét lý rơm!
Giữa cuộc đời bao thứ văn chương trôi tuột lá môn,
Bao thứ văn chương phản thùng chữ nghĩa,
Bao thứ lời ca chỉ làm thêm tội lỗi,
Đang chất chồng thêm những bãi tha ma!
Tột cùng đinh hạng lính hèn tôi đã sống qua,
Nỗi khổ đau của người trai chinh chiến,
Nỗi bất công của ngàn đời chịu đựng,
Chết lặng im như hòn đá bên đường!
Tôi sống tột cùng với những kẻ chiến chinh cấp bậc lính trơn
Với những người con gái, con trai buổi đầu xa mẹ,
Với những người con gái con trai đã mất hết thời trai trẻ.
Những tiếng nấc xé lòng, mặt trời giết ngày xanh!
Nỗi hận thù nghìn đời kẻ bày ra chiến tranh,
Biến nhà văn trở thành biệt kích
Biến đồng loài thành ra tội đồ thứ thiệt,
Trái đất tỷ năm này dằng dặc khổ đau!
Bọn chúng muốn lưu tiếng tăm còn mãi mai sau,
Muốn tổ tông giống dòng nghìn đời quan tước.
Bọn chúng muốn thăng quan tiến chức,
Tranh giải thưởng này đến các giải thưởng kia.
Đến như cái Nô Ben nào có ý nghĩa gì.
Khi phần thưởng trao vào tay quỹ dữ (1)
Khi phần thưởng lại trao cho những tên đồ tể,
Coi mạng người như cỏ rác
trong cuộc chiến tranh này!
Thực ra cái công lao hoà bình của
ngàn xưa và của hôm nay
Là công lao của người lính,
Là công lao vô bờ mà không người lính
nào tính đến
Họ không cần thưởng công lao gì trong những cuộc so gươm.
Người lính cần nhất là bản án công tâm
Khi họ ở trên ghế quan toà.
Lời buộc tội này cho những kẻ
coi máu người như nước lã
Cho những kẻ tranh chức, tranh quyền, ích kỷ.
Cho những bộ óc mộng mị điên khùng!
Loài người trong năm nghìn năm
Năm nghìn cuộc chiến
Năm tỷ người rơi đầu trên lưỡi kiếm
Hãy lắng nghe và hãy lắng nhìn
Bản cáo trạng nghìn đời của người lính
Bản cáo trạng về những kẻ gây ra
chiến tranh vấy bẩn
Đáng có gì đâu tặng thưởng và ngợi ca!
20 – 11 – 1973
(1) Nô Ben hoà binh năm 1973 trao cho Kích sinh ger và Lê Đức Thọ. Lê Đức Thọ không nhận
THẾ KỶ HAI MƯƠI
*
thế kỷ hai mươi
con người ở đâu cũng tàn ác như nhau!
đâu phân biệt bên kia bờ chiến tuyến!
đất bằng này
sẵn súng, sẵn dao
sẵn những lời đổi đen ra trắng!
cái chết ở đây
nào có khác gì.
phát súng bên này, phát súng bên kia.
phát súng nơi nào cũng là tiếng nổ.
phát súng nơi nào cũng chẳng tránh ai.
nó chẳng chừa
một trái tim hồng
một đầu lâu đỏ!
phát súng bên này,
phát súng bên kia
phát súng nơi nào cũng đưa người ta xuống lổ!
*
thế kỷ hai mươi ghê gớm một thời.
thế kỷ của những cái đầu điên loạn,
thế kỷ của những cuộc chiến tranh huỷ diệt đồng loài
thế kỳ của những cái loa tăng âm cùng quẩn.
trái đất
một thế hệ trai trẻ thông minh.
tuổi hai mươi mất đi,
lịch sử hành tinh thành hoang phế!
tuỏi hai mươi mất đi không bao giờ quay trở lại
xương máu người thành núi, thành sông!
anh lính ngoài trái đất
anh cũng như tôi.
tuổi hai mươi thấp hơn nòng súng lạnh,
tuổi hai mươi làm thước đo bờ chiến tuyến.
oán hận đôi bờ trầm tích nghìn năm!
*
thế kỷ hai mươi!
thế kỷ của những con người thú
đồng loại chẳng còn tín hiệu tìm nhau.
thế kỷ hai mươi làm chiến tuyến.
không nôi trường tồn
trái đất
chiếc đầu lâu!
17 – 3 – 1973