DịchThơ Việt ra Thơ Việt (tiếp theo) - Dịch Vô lối Nguyễn Khoa Điềm (tiếp theo)
Nguyễn Khoa Điềm
MỘT CON NGƯỜI (1)
Kính tặng đồng chí Võ Văn Kiệt
`Nguyên bản:
Một người giúp ta trở nên can đảm.
Trong mỗi dự định, hoài bão
Một người giục ta làm lại mình
Cả khi ta cạn kiệt
Ông yêu mọi cái
Có lẽ, trừ cái chết
Ông dám thách thức bạo ngược bằng nụ cười
Khi không còn gì để tin tưởng, ông tin tưởng chỗ mình đứng.
Ông đến với nhân dân không phải một cách tạo dựng
Chỉ vì nhân dân cho ông ánh sáng
Chỉ vì ông không muốn mình là một kẻ côi cút, già nua
Ông sống với dòng chảy lớn.
Ở ông, cái chết không phải là sự kết thúc
Ông là một của những gì vô hạn
Một con người, một đồng lúa, một rừng cây.
(1) Bài in trên Tạp chí Thơ số 1 &2/ năm 2012
Bài này nếu đề kinh tặng đồng chí Phạm Văn Đông, đồng chí Phạm Hùng, đồng chí Phan Văn Khải (nguyên Thủ tướng Chính phủ) và các đồng chí từ Bí thư Tỉnh ủy đến Bí thư Xã ủy, Xóm ủy của Đảng cộng sản Việt Nam đều được.
Nếu viết thế này có thể ra Thủ tướng Võ Văn Kiệt yêu thể thao:
Một con người mê bóng ban
Vẫn làm Thủ tướng Việt Nam anh hung
Cũng như khắc họa Putin - Tổng thống Nga:
Một con người mê ju đô
Sẽ làm Tổng thổng Liên Xô anh hùng!
Dịch ra thơ Việt:
Đỗ Hoàng dịch:
MỘT CON NGƯỜI
Kính tặng đồng chí Võ Văn Kiệt
Một người giúp ta nên can đảm
Trong hoài bão, dự án thần tình
Người giúp ta làm lại mình
Cả khi ta kẹt điêu linh giữa trời
Ông yêu hết trên đời hiện hữu
Cõ lẽ trừ chết yểu - không yêu.
Nụ cười ông – Thách quạ diều
Chỗ ông đứng chính là điều ông tin.
Với nhân dân chẳng tìm lách ghế
Ánh sáng dân muôn thế trao ông
Tránh già, côi cút đám đông.
Sống hiên ngang với dòng chảy to.
Ở ông chết, không lo kết thúc
Người ghét ông đừng chực điều này.
Ông là vô hạn từ đây.
Một đồng lúa, một rừng cây, một người.
Hà Nội, ngày 18 tháng 4 năm 2014
Đ - H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét